Đợi đến khi đêm khuya tĩnh mịch, An Họa mới tìm cơ hội tiến gian, tò mò mở mấy chiếc rương bỏ xem.
Chiếc rương thứ nhất mở , bên trong đựng một món cổ vật nhỏ. An Họa qua vài , tuy rõ đều là thứ đáng tiền, nhưng bảo bối của An Bá Hòe "bia đỡ đạn" từ , những thứ đủ để khiến cô thốt lên kinh ngạc.
Chiếc rương thứ hai đựng thư họa. An Họa tùy ý mở một bức , nhịn mà "Oa" một tiếng, mở thêm một bức khác, "Oa" thêm tiếng nữa... Nhà họ Tống vốn là hào phú một phương, quả nhiên vẫn thực lực đáng nể. Những bức thư họa mà đặt mặt An Bá Hòe, e là thể khiến ông thèm chảy nước miếng; tùy tiện lấy một bức đặt ở buổi đấu giá đời đều thể khiến một bình thường trở nên giàu sụ một đêm.
Chiếc rương thứ ba nhỏ hơn một chút, bên trong đựng trang sức vàng ngọc châu báu, tỏa ánh hào quang rực rỡ. An Họa xem hồi môn của chính đến phát chán , nên đối với chiếc rương , nội tâm cô tự nhiên chẳng hề gợn sóng.
Chiếc rương thứ tư và thứ năm đều đựng các loại d.ư.ợ.c liệu quý hiếm: xương hổ, ngưu hoàng, nhân sâm, linh chi, lộc nhung, sừng tê giác, còn cả long diên hương và xạ hương tự nhiên. Có điều, tuy những d.ư.ợ.c liệu quý giá, nhưng khuyết điểm là thời gian bảo quản lâu như tranh chữ cổ vật, giá trị cũng kém hơn một chút. Không tại nhà họ Tống tốn công sức cất giấu những thứ ...
Cách giải thích duy nhất là nhà họ Tống vốn mở tiệm thuốc, lẽ họ một tình cảm đặc biệt đối với những loại d.ư.ợ.c liệu khó tìm .
Chiếc rương cuối cùng đựng tài bảo mà là các tài liệu bằng văn bản — phương t.h.u.ố.c bào chế sẵn.
Tiệm t.h.u.ố.c "Duyệt Hòa Đường" của nhà họ Tống tổ tiên từng cung cấp vài loại t.h.u.ố.c viên dưỡng sinh cho cung đình, t.h.u.ố.c bào chế sẵn vốn tiếng vang . hiện nay nhiều rằng, khi thực hiện công tư hợp doanh, một loại t.h.u.ố.c Duyệt Hòa Đường bán còn hiệu quả như , một loại thậm chí còn thấy bán nữa.
Xem lúc công tư hợp doanh, cha của Tống Dực giao bộ phương thuốc, hoặc là giao phương t.h.u.ố.c giả.
Sau khi xem xong, An Họa đóng các rương , rời khỏi gian.
Vừa khỏi gian, cô thấy tiếng cửa phòng ngủ kêu "lạch cạch".
"Mẹ ơi, bảo bối của đến ngủ cùng đây ~"
Là Viên Viên đang mở cửa. May mà An Họa chốt cửa bên trong.
An Họa đầy vạch đen đầu mở cửa: "Sao con ngủ giường của ?"
Viên Viên "vèo" một cái lách qua cánh tay , nhanh thoăn thoắt trèo lên giường, tự đắp chăn ngay ngắn mới trả lời : "Bố nhà, con đến bầu bạn với , kẻo cô đơn ạ."
"..." Cảm giác như tim trúng mũi tên ngọt ngào . Cái đứa nhỏ giống ai mà khéo nịnh, khéo dỗ thế !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-255-sao-ma-kheo-ninh-the-khong-biet.html.]
An Họa cũng lên giường, ôm con gái lòng: "Chị con ?"
"Đoàn Đoàn ngủ say lắm ạ, nên con gọi chị ."
Viên Viên khịt khịt cái mũi nhỏ, hít hà mùi hương , hi hi : "Mẹ thơm quá, con đều ngủ với cơ."
An Họa : "Thế con chiếm chỗ của bố , bố ngủ ở ?"
Viên Viên: "Thì bố ngủ giường của con ạ, thì cho bố ngủ sàn nhà cũng ."
An Họa bật khanh khách.
Tại tỉnh thành, Tiêu Chính vì nhớ vợ mà khó ngủ, bỗng hắt một cái, lẩm bẩm tự nhủ: "Chắc chắn là vợ cũng đang nhớ đây mà..."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Viên Viên chìm giấc ngủ nhanh, với vài câu nhắm mắt , thở trở nên đều đặn. An Họa hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con bé, cũng từ từ chìm giấc ngủ.
________________________________________
Ngày hôm khi An Họa , một tìm đến cô.
Phó chủ nhiệm Tần của Ủy ban Cách mạng huyện.
Phó chủ nhiệm Tần khuôn mặt tròn trịa, lúc nào cũng híp mắt. Ấn tượng của về chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng thường là độc đoán, chuyên quyền, nhưng Phó chủ nhiệm Tần danh tiếng khá . Bởi vì tuy ông nắm giữ các sự vụ cụ thể của Ủy ban, nhưng kể từ khi nhậm chức đến nay từng chuyện gì hại .
Điều thể là do Tiêu Chính đè ép ở phía , nhưng sự điều của Phó chủ nhiệm Tần cũng đáng khen ngợi.
Tuy nhiên, An Họa vốn thiết với Phó chủ nhiệm Tần, ông tìm cô gì nhỉ?