Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 276: Con trai từ nhỏ đã được con gái yêu thích

Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:14:16
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An Họa cảm nhận ánh mắt kỳ quái của Vương Lam thì khẽ nhíu mày, nhưng cô chẳng buồn để ý đến cô , lẳng lặng tới một bên cầm lấy một chai nước dứa.

Nắp chai nước ngọt là loại nắp sắt, An Họa dùng răng c.ắ.n mở, bèn hướng về phía giữa bể bơi gọi một tiếng: "Anh Tiêu, qua đây, cái em mở ."

Tống Dực ở gần đó: "Dì An, để cháu mở giúp dì ạ."

An Họa xua tay: "Để chú cháu mở."

Tiêu Chính bơi vài cái tới sát thành bể, nhận lấy chai nước ngọt vợ đưa, tay vặn một cái mở nắp, dường như chẳng tốn chút sức lực nào.

"Cảm ơn nhé." An Họa rạng rỡ như hoa.

Tiêu Chính thích nhất là vợ sai bảo giúp đỡ, bởi vì mỗi lúc như , ánh mắt vợ mềm mại, giọng thì dịu dàng, trông cực kỳ xinh .

Tiêu Chính tì lên thành bể, ngước vợ: "Ngon ?"

An Họa gật đầu: "Cũng , là nước dứa cô đặc, vị dứa khá đậm."

Tiêu Chính hỏi: "Quả dứa vị thế nào?"

"Anh ăn bao giờ ? Vậy nếm thử nước dứa xem." An Họa cúi xuống đút cho .

Tiêu Chính uống hai ngụm lớn, nếm thử vị: "Cũng , khá ngon."

An Họa: "Cửa hàng quân nhu dạo cung cấp dứa tươi, nhưng bán hết nhanh lắm. Sáng mai em xếp hàng sớm một chút, mua về cho nếm thử xem quả dứa thật nó vị gì."

Nói đoạn, An Họa bỗng thấy chạnh lòng. Người đàn ông sống bốn mươi năm, đ.á.n.h trận hơn nửa đời mà đến vị quả dứa cũng .

"Em cần xếp hàng sớm , ăn cũng quan trọng." Tiêu Chính vợ vất vả, vả thực sự cũng ham ăn uống quá lớn.

An Họa xót xa xoa xoa đầu , đút cho uống thêm hai ngụm.

"Mẹ ơi, con cũng uống." Viên Viên gọi.

An Họa bảo lũ trẻ lên bờ , mở nốt mấy chai nước ngọt còn , để mỗi đứa ôm một chai mà uống.

Viên Viên uống một ngụm: "Của em vị táo , Đoàn Đoàn, em nếm thử ?" "Không." "Nếm thử một tí mà." Viên Viên chằm chằm chai nước ngọt trong tay Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn chị: "Có chị uống vị cam của em đúng ?" Viên Viên giơ một ngón tay lên bảo đảm: "Chị chỉ uống một ngụm thôi." Đoàn Đoàn vẫn lắc đầu: "Em uống chung chai chị uống." Viên Viên chu môi nhỏ: "Em chê nước bọt của chị ?"

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Đoàn Đoàn do dự gật đầu. Cô bé chỉ chê mỗi nước bọt của Viên Viên, mà nước bọt của bất kỳ ai cô bé cũng chê... ừm, của thì thể miễn cưỡng chê.

"Thế ," Đông Đông hiến kế, "Viên Viên há miệng , cầm chai đổ miệng em, chạm miệng chai là ."

Đoàn Đoàn nghĩ một lúc đồng ý. Thế là thấy Viên Viên dang chân xổm xuống, miệng há thật to, chờ đón nước ngọt trai đổ xuống.

"Cẩn thận kẻo sặc."

Đông Đông về phía bạn nữ chuyện, gật đầu một cái. Bạn nữ đó bước gần hơn chút: "Mình tên là Triệu Tiểu Vũ, nhà ở khu đại viện Thành ủy phía , họ , bạn tên là Tiêu Nãi?"

Đông Đông liếc cô bé một cái, gật đầu.

"Xong xong , uống nữa." Viên Viên lau miệng, "Uống nữa là hết phần của Đoàn Đoàn mất."

Đông Đông mỉm trả chai cho Đoàn Đoàn. Tống Dực đưa chai của cho Đoàn Đoàn, nhỏ giọng hỏi: "Của vị đào , em nếm thử ? Anh uống , em uống mới uống."

"Em uống! Em uống!" Viên Viên thấy thế, hăng hái giơ tay , "Em uống vị đào, cái gì em cũng nếm thử hết."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-276-con-trai-tu-nho-da-duoc-con-gai-yeu-thich.html.]

Đoàn Đoàn lắc đầu: "Em uống , em uống của em thôi." Thế là Tống Dực đưa chai của cho Viên Viên.

"Chữ 'Nãi' là trong 'vô khả nại hà' ( còn cách nào khác) ?" Triệu Tiểu Vũ tranh thủ lúc trống trải hỏi tiếp Tiêu Nãi.

Từ nhỏ Đông Đông quen với việc các bạn nữ thích vây quanh chuyện. Cậu đáp: "Không chữ 'Nại' đó, mà là chữ 'Nãi' trong 'Đỉnh Nãi', một loại lễ khí thời cổ đại."

"Lễ khí là gì? Dùng để gì?" Triệu Tiểu Vũ đang chờ câu trả lời của Đông Đông thì phía bên tiếng gọi cô bé.

"Mẹ gọi , qua đó nhé. Tiêu Nãi, lát nữa tìm bạn chơi."

Triệu Tiểu Vũ chạy đến mặt , ngay lập tức mắng cho một trận té tát.

"Mẹ mới để mắt một tí là con lười biếng. Học bơi hai mùa hè mà chẳng tiến bộ tí nào, con xem con còn cái tích sự gì? Cái đồ cầu tiến, y hệt như ông bố con ."

Mẹ của Triệu Tiểu Vũ chính là Vương Lam. Vương Lam đứa con gái ngày càng giống chồng cũ mà thấy bực cả .

Triệu Tiểu Vũ thấy tủi : "Con học bơi là để chơi, thi đấu giải bơi giỏi gì?"

"Con còn dám cãi! Được, chúng chuyện bơi lội nữa, chuyện học hành , thi cuối kỳ thứ mấy?" Triệu Tiểu Vũ cúi gầm mặt. "Lại bét chứ gì? Hừ, ngay mà! Con gái mới mười ba tuổi đầu tối ngày chau chuốt, dồn hết sự chú ý mấy đứa con trai, hèn gì tâm trí mà học."

"Mẹ ?!" Triệu Tiểu Vũ thấy hổ và phẫn nộ, "Cái gì mà dồn hết sự chú ý ... Mẹ con như là quá đáng lắm, còn là ruột của con ?"

"Hừ, lẽ nào sai, con tìm thằng bé chuyện ? Mẹ cảnh cáo con, cho phép con qua với thằng bé đó nữa, nó hạng lành gì ."

"Mẹ! Mẹ quá đáng lắm !" Triệu Tiểu Vũ lo lắng về phía Tiêu Nãi, sợ thấy những lời .

"Mẹ là sự thật! Chỉ cần phát hiện con với nó một câu nào nữa, sẽ nhận đứa con gái ."

Triệu Tiểu Vũ hiểu nổi, thấy bỗng nhiên những lời như thật quá mất mặt, cô bé dậm chân một cái, chạy .

"Con đấy?" "Về nhà!"

Vương Lam đuổi theo, giữa đường đầu về phía gia đình An Họa.

An Họa và Tiêu Chính ghé sát , đang chuyện gì, một vẻ mặt rạng rỡ kiêu sa, một đầy mắt sủng ái. Cô nhớ cảnh tượng nãy, An Họa đến cái chai nước ngọt cũng mở , nũng nịu gọi Tiêu Chính mở hộ, Tiêu Chính thì hớt hải chạy ngay, ngoan ngoãn để cho hết...

Trong cuộc hôn nhân của Vương Lam với chồng cũ bao giờ những khoảnh khắc như . Chồng cũ là con út gia đình nuông chiều từ nhỏ, đến nước cũng đun, quen sống ích kỷ chỉ đến .

Nếu ngày đó cô chọn kết hôn với Tiêu Chính, thì sống những ngày tháng che chở thế , là cô ...

Vương Lam rùng một cái tỉnh táo , dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng đuổi theo con gái.

Bên , An Họa cũng đang hỏi Đông Đông: "Cô bé chuyện với con là quen ?" Đông Đông lắc đầu: "Con quen, bạn ở khu đại viện Thành ủy, chắc là ở đây." An Họa gật đầu, gì thêm.

Vương Lam dù đáng ghét thật, nhưng cũng cần thiết đem sự ghét bỏ đó đổ lên đầu con gái cô , huống hồ trai gái tuổi thiếu niên chỉ với hai câu.

Viên Viên đột nhiên bí mật : "Mẹ ơi, ở trường mấy chị cho con quà vặt hỏi thăm về trai đấy." An Họa thấy thú vị: "Thật ? Các chị hỏi thăm gì thế?" "Thì hỏi trai thích ăn gì nè, thích vận động gì, sách gì ạ."

Tiêu Chính nhỏ giọng càu nhàu với vợ: "Tại phụ nữ cứ thích mấy đứa mặt trắng búng sữa, chẳng tí cơ bắp nào thế nhỉ?" Đông Đông phản đối: "Ba, ai con trai như thế ?" Tiêu Chính ngờ thấy, ngượng nghịu sờ sờ mũi.

An Họa mỉm , hỏi Viên Viên: "Thế con cho các chị ?" "Con ăn quà của , đương nhiên chứ ạ," Viên Viên ưỡn ngực, "Cái gọi là giữ chữ tín."

Tiêu Chính ha hả: " thế, giữ chữ tín." Đông Đông đầy hắc tuyến đầu. Thảo nào dạo mấy bắt chuyện đều hiểu rõ về như , hóa "kẻ phản bội nhỏ" đang bán .

An Họa Đông Đông, trong lòng nảy sinh chút lo âu. Con trai cô từ nhỏ con gái yêu thích như , lớn lên chắc chắn sẽ nhiều hoa đào vây quanh đây. Nếu là hoa đào bình thường thì , chứ gặp đào thối thì khổ lắm.

 

Loading...