Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 277: Tình yêu sao có thể là vị chua? Rõ ràng là ngọt hơn mật
Cập nhật lúc: 2025-12-18 17:14:17
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm , An Họa định đến cửa hàng quân nhu xếp hàng mua dứa, Tiêu Chính thấy ngăn cô nên cũng theo.
Mọi thấy hai vợ chồng cùng cửa hàng, đàn ông còn ân cần xách đồ đồ nọ, ai nấy đều An Họa bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Đôi vợ chồng trung niên nhà ai mà còn dính lấy thế chứ? Thường thì chỉ mong mặt càng ít càng .
Mua dứa , An Họa hưng phấn về nhà gọt vỏ, ngâm nước muối một lát gọi lũ trẻ ăn. Cô đích cầm một miếng đút cho Tiêu Chính: "Mau nếm thử xem."
Tiêu Chính ánh mắt mong đợi của vợ c.ắ.n một miếng, đó... răng chua đến rụng rời.
"Chua quá ơi." Mặt Viên Viên nhăn như một bà lão nhỏ.
Đông Đông và Đoàn Đoàn cũng âm thầm đặt miếng dứa trong tay xuống. Tống Dực vội vàng móc kẹo trong túi , nhét miệng Đoàn Đoàn một viên, cho Viên Viên và Đông Đông mỗi một viên, cuối cùng hỏi Tiêu Chính: "Chú ơi, ăn kẹo ?"
Tiêu Chính rùng một cái, tỉnh táo , xua tay: "Không ăn kẹo, dứa ngọt lắm."
"......?" Mọi như kẻ điên.
Tiêu Chính nghiêm túc gật đầu: "Đây là các con dậy sớm đặc biệt mua cho chú, chua thế nào thì vẫn là ngọt."
Mấy đứa nhỏ dứa chua cả miệng, giờ ba "chua" cả lòng. Tiêu Chính gom hết dứa lũ trẻ ăn , một ăn sạch.
An Họa nếm thử một miếng, nhíu mày : "Đừng ăn nữa, coi chừng hỏng hết răng đấy."
Tiêu Chính : "Không lãng phí."
Thế là, một Tiêu Chính chén sạch hai quả dứa chua, trưa hôm đó ăn nổi cơm vì răng ê buốt khó chịu. An Họa chẳng gì nữa, bèn nấu ít mì sợi bưng qua cho . Mì nấu thật mềm, cần nhai cũng thể trực tiếp nuốt .
Tiêu Chính hì hì : "Vẫn là vợ với nhất."
An Họa bực chọc trán một cái: "Thứ ngon thì cứ cố ăn gì? ... Sau mua về thì để vài ngày hãy ăn, chắc là chín kỹ. Hay là mai em mua mấy quả nữa cho mang nhé?"
"Thôi, nếm vị dứa là thế nào ." "Toàn vị chua, nếm vị gì chứ..." "Là vị ngọt, thật đấy..." Tiêu Chính chỉ chỉ n.g.ự.c , "Ngọt ở đây ."
An Họa mắng: "Khéo mồm thật đấy."
đó là lời thật lòng. Tiêu Chính thầm cảm thán trong lòng, ngoài vợ yêu của thì còn ai quan tâm ăn dứa chứ. Phải yêu một thì mới xót xa cho đó.
Trong đầu Tiêu Chính đột nhiên nảy một câu như . Trước đây, Tiêu Chính vốn khinh miệt mấy lời yêu đương của đám trí thức, hai sống với là sống thôi, cứ lôi chữ "yêu" sến súa, nẫu cả ruột. Giờ nghĩ nữa. Tình yêu thể là vị chua ? Rõ ràng là ngọt hơn mật. Đời sống thì cứ ngọt ngào một chút mới .
Anh yêu vợ, vợ yêu ! Họ là một gia đình đầy ắp yêu thương!
"Tối nay xem biểu diễn, dắt cả mấy đứa nhỏ luôn ." Tiêu Chính .
Hôm nay là buổi diễn văn nghệ mừng ngày 1/8, An Họa nhớ lúc Vương Lam từng mời cô tham gia tiết mục. Sau đó cô gửi thư từ chối đến đoàn văn công, từ đó bận tâm nữa, Vương Lam cũng thấy phiền cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-277-tinh-yeu-sao-co-the-la-vi-chua-ro-rang-la-ngot-hon-mat.html.]
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
"Được."
Gần cuối chiều, An Họa quần áo sạch sẽ cho lũ trẻ, chải tóc thật cho Đoàn Đoàn và Viên Viên. Đến giờ, cả nhà xuất phát đến lễ đường. Lễ đường ở đây lớn hơn nhiều so với lễ đường của sư bộ huyện Vân, cũng đông hơn. Chỗ sắp xếp sẵn, cán bộ cao cấp và gia quyến ở vài hàng ghế đầu.
An Họa lên sân khấu, thấy sân khấu trang chuyên nghiệp, ánh sáng và bối cảnh , còn cả máy phim đang ghi hình. Viên Viên nghển cổ dòm dáo dác: "Oa, nhiều quá."
Bên cạnh, Thẩm Ái Hòa nghiêng đầu với cô bé: "Cậu thấy nhiều thế bao giờ ?" Viên Viên lườm một cái: "Thấy thì cảm thán một câu ? Cậu thật là bắt bẻ." Thẩm Ái Hòa hì hì, cũng giận: "Được , là ."
Đột nhiên, Thẩm Ái Hòa cảm thấy đầu ai đó vỗ một cái, thì thấy chị gái Thẩm Ái Quốc đang đ.á.n.h . "Chị hai gì thế?" "Nhìn cái bộ dạng rẻ rúng của mày kìa, thật mất mặt." Thẩm Ái Hòa "xì" một tiếng, chẳng thèm quan tâm chị gái gì, đầu sang chuyện với Viên Viên.
________________________________________
Hậu trường. Đạo diễn tổng dàn dựng buổi diễn đang nổi trận lôi đình với Vương Lam: "Trưởng phòng Vương, việc sắp xếp và xét duyệt tiết mục là do Phòng Nghiệp vụ của các chị chịu trách nhiệm, giờ chị với là phần của gia quyến sắp xếp xong? Chị việc kiểu gì thế?"
Vương Lam nhíu mày, trong lòng thầm mắng phụ nữ trung niên mặt: Ở mặt mà lên mặt cái gì, hồi đó chính là tuyển bà quân đội đấy!
Vương Lam vuốt lọn tóc mai, lạnh lùng : " là sắp xếp xong , là đổi hình thức. Chuyển hợp xướng thành độc tấu, để gia quyến từ khán đài lên sân khấu biểu diễn trực tiếp, giả vờ như là tiết mục ngẫu hứng, như mới thể hiện sự gần gũy, thiện."
Đạo diễn nén giận: "Thế còn hóa trang thì ? Không phục trang? Chị đảm bảo hiệu quả biểu diễn?"
Vương Lam: "Không cần hóa trang, phục trang, càng thể hiện sự tự nhiên. Còn về hiệu quả, vốn dĩ họ chuyên nghiệp, cần quá để tâm hiệu quả , chỉ cần đạt mục đích kéo gần cách giữa chiến sĩ và gia quyến là ."
Dừng một chút, Vương Lam bồi thêm: "Đây là lời chú rể đấy."
Chú rể của Vương Lam là ai, đạo diễn tự nhiên rõ, bà lập tức còn gì để , nửa ngày mới thốt một câu: "Đừng để xảy sơ suất là ."
Vương Lam đắc ý mỉm , trao đổi với dẫn chương trình.
Tiết mục diễn một nửa, dẫn chương trình sân khấu : "Thưa các đồng chí chiến sĩ, để chúc mừng ngày lễ của chúng , cũng như bày tỏ sự ủng hộ đối với thể chiến sĩ, gia quyến của chúng cũng chuẩn một tiết mục. Xin mời đồng chí An Họa, vợ của Phó Quân trưởng Quân khu XX Tiêu Chính lên sân khấu trình bày bản tiểu cầm 'Hồng Kỳ Tụng'."
Ngay khi An Họa còn kịp phản ứng, chạy đến mặt cô, giao cho cô một cây đàn violin, thúc giục cô lên đài. An Họa sang Tiêu Chính.
Tiêu Chính cũng nhíu mày, hỏi đó: "Có chuyện gì thế? Tại bắt vợ biểu diễn?" Người đó ngẩn : "Chẳng sắp xếp từ ?"
Lúc , thấy An Họa vẫn im tại chỗ, bộ khán giả sự dẫn dắt của dẫn chương trình đồng loạt vỗ tay rào rào. Mọi còn tưởng đây là màn tung hứng lệ thường. "Lên một bản ! Lên một bản !"
Vương Lam ở trong góc chứng kiến cảnh , khẽ hừ một tiếng. Không cho An Họa hát, cho cô múa, mà đặc biệt chọn một loại nhạc cụ cho cô , còn là nhạc cụ kén chơi, chính là xem cô bẽ mặt. An Họa chắc chắn chơi nhạc cụ, nhất định dám lên đài, lúc đó cô sẽ mặt giải thích với rằng gia quyến nhát gan, đến lúc diễn thì run quá dậy nổi, tiết mục hủy bỏ!
Hoặc là, An Họa đành nhắm mắt đưa chân lên đài, kéo những âm thanh như cưa gỗ chói tai, như thì càng mất mặt hơn. Vương Lam chính là thấy đàn bà mà Tiêu Chính cưới chẳng lên mặt bàn là bao.
Đầu óc An Họa xoay chuyển vài vòng, cũng đoán chuyện hôm nay chắc chắn là do Vương Lam bày trò. Cô cảm thấy thật phi lý, Vương Lam cô bẽ mặt, chẳng lẽ thèm tìm hiểu chuyên môn của cô ?