Khi An Họa hết thời gian ở cữ thì Trần Thanh Âm cũng trở về.
"Cháu ?!"
Trần Thanh Âm ngẩn : "Đi cơ ạ?"
"Đi... Hồng Kông ."
Trần Thanh Âm lắc đầu: "Từ đầu đến cuối cháu ý định Hồng Kông. Cháu thành phố Hải thăm , sức khỏe , con cái ở bên cạnh nên cháu đến chăm sóc một thời gian."
An Họa gì nấy: "Có vì Tiểu Quân mà cháu ?"
Trần Thanh Âm lắc đầu: "Chủ yếu là vì bố cháu. Sao cháu thể một chạy sang Hồng Kông hưởng phúc, bỏ mặc họ ở nông trường chịu khổ ? Cháu ở đây thì mỗi tháng còn thể thăm họ, chuyện gì cũng kịp thời giúp đỡ. Cháu mà , họ thật sự chẳng còn gì cả."
"Nói thật lòng, bố cháu chắc chắn là hy vọng cháu . Cháu , bề ngoài họ chẳng còn gì, nhưng trong lòng thêm một tia ký thác và an ủi." An Họa thở dài, "Tương lai của cháu mới chính là tâm bệnh của họ."
"Có lẽ con ai cũng ích kỷ, cháu cách nào ở góc độ của họ để cân nhắc vấn đề. Cháu chỉ nếu cháu rời , cháu sẽ từng giây từng phút lo lắng cho họ, đến một giấc ngủ ngon cũng chẳng nổi."
Dĩ nhiên, xếp bố , cũng một Thạch Tiểu Quân. Chàng thiếu niên nhiệt thành chân thành , lẽ nào cuối cùng chỉ trở thành một vệt bóng mờ trong ký ức của cô ?
Trần Thanh Âm lúc đầu từng do dự, khi quỳ xuống cầu xin cô rời , một khoảnh khắc cô hạ quyết tâm là cứ quách cho xong, cũng sẽ vui lòng hơn. trong lòng cô chẳng hề vui vẻ, ngược như một tảng đá đè nặng đến mức nghẹt thở. Đến khi quyết định nữa, phiền muộn và áp lực mới tức thì tan biến.
Đã , cô còn gì mà do dự quyết nữa ?
An Họa khóe môi nhếch lên đầy điềm tĩnh của Trần Thanh Âm, vỗ vỗ tay cô: "Cháu là một cô gái hiểu chuyện, dì tin rằng lựa chọn của cháu sẽ trở thành điều hối tiếc ."
"Chắc chắn là ạ." Giọng Trần Thanh Âm kiên định, "Nếu cháu , thể sẽ là vĩnh biệt với bố , như thế mới là điều hối tiếc cả đời của cháu."
Dừng một chút, Trần Thanh Âm bổ sung: "Còn cả Thạch Tiểu Quân nữa, cháu lẽ sẽ bao giờ gặp một như nữa ."
An Họa : "Xem , dì thể chúc phúc cho hai đứa ?"
Trần Thanh Âm thẹn thùng mím môi.
"Chuyện gia đình bắt cháu Hồng Kông, cháu với dì Mai Hoa ?"
Trần Thanh Âm gật đầu: "Dù cháu cũng định , cần thiết . Dì An, dì cũng đừng nhắc với dì Mai Hoa nhé, cháu sợ dì nghĩ nhiều."
An Họa nhận lời. Trần Thanh Âm ở chỗ An Họa lâu mà về huyện Vân ngay.
"Đáng lẽ con bé vẫn nên thì hơn, nó một chú ruột như thế, e là ngày tháng của nhà họ khó mà đổi đời ." Khâu Thục Thận cảm thán.
"Cũng , thời thế đổi mà." An Họa .
Khâu Thục Thận thở dài một tiếng.
Cửa lớn mở , cặp song sinh nối đuôi từ ngoài . Viên Viên quăng phắt cái cặp sách, đảo mắt tìm quanh: "Tiểu Ngư Nhi ạ?"
Khâu Thục Thận "suỵt" một tiếng: "Nhỏ tiếng thôi, Ngư Nhi đang ngủ trong phòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-312-khong-di.html.]
Viên Viên lập tức rón rén đến cửa phòng , nhẹ nhàng mở . Cửa mở, cô bé chạm ngay đôi mắt đen láy của em trai đang giường nhỏ.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Viên Viên ngoảnh đầu, hớn hở : "Em tỉnh , bà ngoại ơi, con chơi với em nhé?"
"Tỉnh lúc nào thế?" Khâu Thục Thận bước qua xem, thấy đứa trẻ quả nhiên thức, liền bảo: "Thế con chơi với em , nhưng rửa tay bằng xà phòng nhé."
Viên Viên ngoan ngoãn ngay. Đoàn Đoàn cũng bám gót theo .
"Hai đứa bài tập ?" An Họa gọi với theo.
"Bọn con xong hết ở trường ạ." Tiếng của Đoàn Đoàn vọng .
Lúc , từ cánh cửa lớn đóng một cái đầu ló . Là Thẩm Ái Hảo. Cậu hỏi: "Dì An, con mời dì qua một lát, chút chuyện với dì ạ."
Chu Thiến Linh tìm cô? An Họa đầy nghi hoặc sang.
Chu Thiến Linh đợi sẵn ở cửa, thấy cô đến thì ngượng ngùng : "Nhà chị đông , chuyện tiện nên mới bảo Ái Hảo gọi chị qua đây..."
"Có chuyện gì thế chị?"
Chu Thiến Linh xoắn ngón tay, mỉm : "Thực cũng chẳng chuyện gì lớn, là em gái ... cái đứa ở đại viện Thành ủy , nó quen một đang bán nhà. Trước đây chị tìm một cái sân nhỏ độc lập... căn nhà họ định bán sân nhỏ mà là biệt thự kiểu Pháp, chị bằng lòng ..."
An Họa bắt đầu thấy hứng thú: "Nhà tây thế nào? Với , bán là ai?"
Chu Thiến Linh : "Vị trí căn nhà ngay khu phố Đông Danh, chủ nhà... ừm, là một nhà văn, đang nước ngoài nên cần bán gấp, chủ yếu là tìm mua."
Lại là tình huống . trong giai đoạn lịch sử đặc thù thì cũng bình thường. Dân thường đa ở nhà do đơn vị phân, một gia đình chen chúc còn đủ chỗ, lấy nhà mà bán.
An Họa suy nghĩ một chút, gật đầu: "Có thể hẹn gặp mặt chuyện, xem nhà một chút... chủ yếu là tìm cho bố một nơi yên tĩnh để nghiên cứu học thuật, khu nhà giáo viên của trường qua kẻ ồn ào quá."
An Họa còn đặc biệt giải thích thêm một câu. Dù đây cũng là thời kỳ đầu cải cách mở cửa, phong khí mở rộng, cô sợ theo lối tư bản.
"... Thế nên, dù mua căn nhà , cũng mong chị giữ bí mật giúp , đừng để trong đại viện ."
Chu Thiến Linh vội vàng gật đầu: "Không vấn đề gì ."
An Họa tin cô, Chu Thiến Linh là ngại giao tiếp, trong đại viện ngoài việc vài câu với cô thì chẳng qua với ai, giữ bí mật là chuyện nhỏ như con thỏ.
Gửi gắm Chu Thiến Linh kết nối hai bên xong, An Họa về nhà.
"Mẹ ơi ơi, em , hình như đói b.ú sữa ạ!"
An Họa về tiếng Viên Viên gọi, vội vàng bước qua xem. Tiểu Ngư Nhi thấy đến lập tức vươn đôi tay nhỏ xíu đòi "kho lương". Vừa mới vạch áo , cu "oàm" một phát ngậm chặt lấy.
An Họa thở dài lắc đầu, cái phong cách "thổ phỉ" của đứa út đúng là hướm của ai thật.