Thập Niên 60: Xuyên Thành Vợ Cũ Pháo Hôi, Mang Theo Bé Con Đi Tìm Chồng - Chương 93: Đưa Tiêu Phương Phương lên thành phố

Cập nhật lúc: 2025-12-18 16:52:37
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Phương Phương hai mươi mốt tuổi, ở thôn quê cái tuổi đáng lẽ bắt đầu dạm hỏi từ lâu. vì cô thể chuyện, nên chuyện hôn sự gặp nhiều trắc trở.

Người sẵn lòng cưới cô tự nhiên cũng , nhưng mấy ông góa vợ bốn năm mươi tuổi thì cũng là hạng đần độn khờ khạo. Tiêu Mãn Thương đời nào cam lòng đẩy con gái hố lửa như thế. Phương Phương câm nhưng câm bẩm sinh, sinh con chắc chắn sẽ vấn đề gì, nhưng nếu gả cho mấy gã ngốc thì chừng đẻ một đứa nhỏ ngốc nghếch.

Mấy lão góa vợ cũng xong, già cả như thế, qua vài năm nữa đến việc kiếm công điểm, khi còn bắt Phương Phương hầu hạ ngược .

Tiêu Mãn Thương hẳn là tìm cho con gái một hảo về mặt, nhưng chí ít cũng thể để cuộc sống khi kết hôn của con khổ hơn cả lúc lấy chồng chứ? Bà mối khắp mười dặm tám xã đều tìm qua cả, vẫn giải quyết nửa đời của Phương Phương. Giờ Tiêu Mãn Thương què, càng thêm lực bất tòng tâm, lo liệu chuyện của cô chỉ còn cách nhờ cậy chị dâu cả, chị dâu hai.

hai đứa con dâu đó tính nết ông đều hiểu rõ, thể thật lòng lo toan cho Phương Phương, đem bán con bé là may lắm . Chính vì , Tiêu Mãn Thương mới nghĩ đến Tiêu Chính.

"Thiết Trụ , cha chuyện khó , nhưng cha thực sự hết cách . Anh xem em gái chăm chỉ đảm đang, dung mạo xinh như hoa như ngọc, chỉ vướng mỗi cái tiếng , cha nỡ gả nó cho những hạng cơ chứ."

Nói đoạn, Tiêu Mãn Thương đầy mong đợi Tiêu Chính: "Anh là quan lớn, quen rộng, đưa Phương Phương theo, mắt cứ để nó giúp việc nhà, trông con, từ từ tìm kiếm xem ai phù hợp thì gả nó . Cũng chẳng cầu đối phương hảo , chỉ cần tuổi tác tương xứng, hai đứa thể cùng sống ."

Đưa Tiêu Phương Phương theo...

Tiêu Chính thấy việc thể lo , định miệng đáp ứng ngay thì chợt khựng , liếc sắc mặt An Họa. Tiêu Mãn Thương cũng nhận điều đó, ông thở dài một tiếng. Cũng , con trai út trèo cao cưới vợ thành phố, dĩ nhiên sắc mặt vợ .

Tiêu Mãn Thương sang An Họa, khẩn thiết : "Vợ thằng ba , Phương Phương thực sự là một đứa con gái ngoan, tay chân nhanh nhẹn, cũng hạng thích gây chuyện thị phi, con hãy giúp cha việc nhé."

An Họa ấn tượng khá về Tiêu Phương Phương, cô bài xích việc sống chung một mái nhà với cô . Cô do dự quá lâu liền đáp: "Được ạ, chúng con sẽ đưa em theo. Có điều, em , ai sẽ chăm sóc cha đây?"

Tiêu Mãn Thương vội xua tay: "Cha tự lo . Nói lùi một bước, nếu cha thực sự cử động nữa thì vẫn còn hai thằng con trai với hai đứa con dâu mà, tụi nó dám bỏ mặc cha ."

Tiêu Mãn Thương khí thế, cả hai hiếu thảo, mà vì ông tiền trong tay. Tiêu Chính mỗi tháng gửi về cho ông 20 đồng, ông lấy chỗ tiêu tiền, cơ bản đều để dành hết.

Nghĩ đến đây, Tiêu Mãn Thương liền bảo: " , đừng gửi cho cha nhiều tiền thế nữa, cha tiêu hết. Tiền gửi đây cha đều gửi sổ tiết kiệm , lúc cầm theo luôn , đợi em gái kết hôn thì mua sắm đồ đạc cho nó, còn dư thì để dành cho cháu nội cha."

Tiêu Chính cau mày: "Cha, tiền cho cha thì cha cứ tiêu, dành dụm gì? Chuyện của Phương Phương cha cũng cần lo, con sẽ lo liệu đồ cưới cho em ."

Tiêu Mãn Thương lắc đầu, ông chỗ nào cần tiêu đến tiền cả. Tuy nhiên, ông cũng thêm nữa. Chuyện của Tiêu Phương Phương dàn xếp xong, tảng đá trong lòng Tiêu Mãn Thương coi như rơi xuống đất.

Ông hối thúc: "Các chị mau thu xếp đồ đạc mà về , tránh để cả đến phiền, bắt giúp việc việc nọ."

Lời của Tiêu Mãn Thương quả nhiên linh nghiệm.

Tiêu Thiết Ngưu và chị dâu cả tới, chỉ dắt theo một cô thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi.

"Đây là Thúy Nhi, con gái lớn của chị. Lão tam , đợt chú về thì mang theo con bé cùng luôn nhé."

Thúy Nhi tết một b.í.m tóc dài bóng mượt, thẹn thùng cúi đầu, mũi chân nhẹ nhàng di di mặt đất. Cô là một trong những cô gái xinh nhất đội sản xuất, tâm cao khí ngạo, luôn cảm thấy xinh như nên sống ở thành phố. Cô ở nhà nài nỉ mãi cha mới đồng ý đến cầu xin chú ba. Nghe chú ba là quan lớn trong quân đội, theo chú, tiền đồ chắc chắn hơn hẳn ở quê nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-60-xuyen-thanh-vo-cu-phao-hoi-mang-theo-be-con-di-tim-chong/chuong-93-dua-tieu-phuong-phuong-len-thanh-pho.html.]

An Họa đời nào chịu mang theo một cô Thúy Nhi nào nữa. Chưa bàn đến tính tình cô , chỉ riêng lối hành xử của vợ chồng Tiêu Thiết Ngưu thôi, cô dính dáng quá sâu . Thật trùng hợp, Tiêu Chính cũng cùng suy nghĩ với cô.

Tiêu Chính : "Thúy Nhi lính đ.á.n.h giặc , bảo mang theo gì?"

Chị dâu cả vội vàng : "Để nó ở nhà chú giặt giũ nấu cơm chứ ! Nó chăm chỉ lắm, đợi thêm hai năm nữa, chú tìm cho nó một sĩ quan nào đó mà gả, nó xinh xắn thế , chuyện hôn sự chắc chắn khiến chú lo !"

Thúy Nhi kéo kéo ống tay áo chị dâu cả, gì mà nấu cơm giặt giũ chứ, cô thèm , cô đến nhà chú ruột để hầu . Chị dâu cả nháy mắt hiệu cho con gái đừng phá đám, tươi đon đả: "Chú ba, em dâu ba cũng công việc, bình thường ở nhà chắc khó mà bát canh nóng cơm sốt nhỉ? Để chị cho chú , Thúy Nhi nấu ăn ngon lắm..."

Tiêu Chính ngắt lời: "Nhà ăn nhà ăn tập thể, cần ai nấu cơm cả. Chị dâu, bình thường bận việc tối mày tối mặt, cũng nghề bà mối, chuyện hôn sự của Thúy Nhi e là giúp gì."

Tiêu Thiết Ngưu cứ nghĩ, lão tam giúp Thanh Phong lính, thì giờ xin đưa Thúy Nhi thành phố, cũng đồng ý chứ. Ngờ Tiêu Chính chẳng hề nể mặt cả chút nào, liên tiếp hai mất mặt.

Tiêu Thiết Ngưu tức đến run cả : "Chú... Tiêu Thiết Trụ chú gì mà đắc ý chứ? Chẳng qua là cái chức lãnh đạo quèn thôi . Nếu năm đó lính là , lãnh đạo là , chắc chắn sẽ vô tình vô nghĩa với em ruột thịt như chú!"

Chị dâu cả định kéo Tiêu Thiết Ngưu , bảo đừng đắc tội đến mức mặt nữa. Tiêu Thiết Ngưu hất mạnh tay chị , chỉ tay mặt Tiêu Chính mà mắng: "Khắp mười dặm tám xã cũng chẳng tìm cái loại vong ơn phụ nghĩa như chú! Ai thành đạt mà chẳng nghĩ đến việc nâng đỡ nhà? Chú thì , chỉ ở thành phố ăn ngon mặc , đến đứa cháu ruột cũng chịu giúp một tay. Hôm nay thẳng luôn, cái loại như chú, tiền đồ cũng chỉ đến thế thôi!"

Tiêu Mãn Thương chống gậy dậy, quất một gậy Tiêu Thiết Ngưu. Tiêu Thiết Ngưu đau điếng, theo phản xạ định giơ tay đ.á.n.h trả. Tiêu Mãn Thương mặt xanh mét, trừng mắt : "Gì đây? Còn đ.á.n.h cả cha nữa ?"

Tiêu Thiết Ngưu dù hỗn hào đến cũng dám đ.á.n.h cha, nhưng giọng càng lớn hơn lúc nãy: "Cha! Từ nhỏ cha thiên vị lão tam, bây giờ vẫn thiên vị. Cha coi trọng đứa con trưởng nửa phân ?!"

Tiêu Mãn Thương quát: "Cái đồ khốn nạn! Anh dáng con trưởng ? Có dáng cả ?"

Tiêu Thiết Ngưu phục: "Con ? Lần cha gãy chân chẳng con cõng cha đó ?"

Tiêu Mãn Thương: "Đó là việc nên ! Lão già sinh , nuôi nấng , cõng lão một cái thì ? đối với em trai thì ? Lúc nhỏ đ.á.n.h nó, bây giờ nó phất lên , chạy tới nhờ vả, còn bày cái bộ dạng như nó mắc nợ bằng. Đến đây còn chẳng dám lý lẽ hùng hồn như !"

Tiêu Thiết Ngưu cãi lão cha, mặt chỗ khác, mũi thở phì phò.

Tiêu Chính vững vàng bước lên phía , đối diện với Tiêu Thiết Ngưu. Anh gì, chỉ trầm trầm . Tiêu Thiết Ngưu mất tự nhiên lùi hai bước: "Gì... Chú định đ.á.n.h đấy ?"

Đồng thời, Tiêu Thiết Ngưu cũng đang tính toán, cao ngang lão tam nhưng vạm vỡ bằng, ước chừng đ.á.n.h ... là chạy?

Ý nghĩ của Tiêu Thiết Ngưu còn kịp thực hiện thì giọng lạnh lẽo của Tiêu Chính vang lên:

"Năm đó nếu lính là thì mấy, lãnh đạo thì con cái cũng nhờ, tự nhiên cần cầu cạnh ai cả. Tiếc ... xem tại nhỉ? Đào cái hố to thế để đẩy cơ hội nhập ngũ lên ."

Sắc mặt Tiêu Thiết Ngưu lập tức trắng bệch. Năm đó cha đưa cả ba cái bánh ngô cho lão tam ăn, và thằng hai lão tam chắc chắn phát hiện sự thật. lão tam hé răng nửa lời, cũng từng nhắc . Anh cứ ngỡ lão tam quên khuấy chuyện đó . Sao đột nhiên bây giờ nhắc ?

Ở bên ngoài, Tiêu Thiết Chùy tin nhà cả chạy tới tìm lão tam, liền vội vàng chạy sang định xem náo nhiệt. Kết quả bước cửa thấy lời của lão tam, vội vàng rụt cái chân bước , lén lút chuồn mất tăm.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Loading...