Thập Niên 70: Ác Nữ Xinh Đẹp Dẫn Con Đi Tùy Quân, Quân Nhân Cứng Rắn Bá Đạo Cưng Chiều - Chương 273
Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:20:48
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lầu hai phòng khách quý cùng lầu là một khung cảnh khác hẳn.
Nơi đây âm nhạc ồn ào cùng phù hoa áo hương tóc mai quyến rũ, trong khí tràn ngập mùi xì gà thoang thoảng cùng hương vị nồng đượm của Whisky năm xưa.
Tấm màn nặng trĩu ngăn cách cảnh đêm Cảng Thành sáng chói ở bên ngoài, tạo nên một khí riêng tư mà vô cùng trang trọng.
Trong sảnh sớm vài vị lão giả tóc hoa râm nhưng tinh thần quắc thước thành từng tốp năm tốp ba. Bọn họ thể đang trầm giọng trò chuyện, hoặc một thưởng thức rượu trong chén, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều toát một khí độ trầm của những sống lâu thượng vị.
Mặc dù còn trẻ, nhưng mái tóc chải chuốt gọn gàng thành kiểu đại bối đầu của mỗi thực sự mang đậm hương vị của những bộ phim Hồng Kông xưa cũ.
Mấy mới là nhân vật chính thực sự của đêm nay, là những đại lão trong giới kinh doanh thể khiến kinh tế Cảng Thành rung chuyển chỉ bằng một cái dậm chân.
Cho dù là vận tải đường thủy, châu báu, địa ốc, mậu dịch... Bọn họ hầu như nắm trong tay huyết mạch kinh tế của thành phố phồn hoa .
Trên thương trường, họ là những đối thủ khôn khéo hơn , nhưng khi đối mặt với sóng gió từ thế giới bên ngoài, những nhà tư bản Hoa kiều vượt qua chiến hỏa và nghèo khó hiểu rõ hơn ai hết ý nghĩa của hai chữ đoàn kết.
Dù , cho dù là kiếm sống ở Hạ Nam Dương, đến bờ đại dương xa xôi hơn để khai thác thị trường, những con sói đơn độc sớm nuốt chửng đến nỗi xương vụn cũng còn.
Bởi , Cảng Thành Thương Hội cái tổ chức tưởng chừng lỏng lẻo , những thời khắc then chốt, một sức mạnh gắn kết đáng kinh ngạc.
"A Bách, ngươi cũng đến , chỉ chờ mỗi ngươi thôi." Một vị lão họ Hoắc đeo kính gọng vàng, trông nho nhã lịch sự, dậy.
"Để các vị đợi lâu, đường chút chậm trễ." Trần Bách Lãng cất tiếng , bước vững vàng tiến lên, dần dần bắt tay với mấy vị lão hữu.
Ánh mắt của , hầu như ngay lập tức đều đổ dồn Khương Thính Lan và Lục Tri Diễn phía .
"A Bách, vị hẳn là cháu gái bảo bối ngươi tìm về chứ? Quả nhiên là một nữ oa phúc khí, giữa hàng lông mày và ngươi lúc trẻ thật sự vài phần giống ." Một vị khác dáng mập, lên một mặt ôn hòa mở miệng , ánh mắt của dừng Khương Thính Lan một lát, bất động thanh sắc liếc qua Lục Tri Diễn tuấn lãng thẳng cạnh nàng.
"Đến đây, Lan Lan, đến gặp các vị thế bá." Trần Bách với vẻ mặt kiêu hãnh kéo Khương Thính Lan đến mặt, lượt giới thiệu cho nàng.
Khương Thính Lan tự nhiên hào phóng, kiêu ngạo tự ti theo lời giới thiệu của gia gia, từng vấn an.
Giọng nàng trong trẻo, cử chỉ vặn, ánh mắt thanh tịnh mà kiên định, hề chút gò bó nhút nhát như những cô gái trẻ bình thường khi thấy cảnh tượng hoành tráng .
Lần biểu hiện , khiến mấy vị lão hồ ly đang cũng khỏi thầm gật đầu trong lòng.
Cháu gái từ nội địa tới , hề đơn giản, nàng một luồng sức mạnh trầm tĩnh, là điều mà những cô nàng tiểu thư danh viện lớn lên trong nhung lụa .
Sau khi hàn huyên đơn giản, phân chủ thứ xuống, hầu lặng lẽ một tiếng động thêm nóng cho mỗi , bầu khí dần trở chính đề.
"A Bách, hôm nay ngươi trịnh trọng như mà gọi tất cả mấy lão già chúng tới, chắc là chuyện gì khẩn yếu ?" Lão họ Hoắc là đầu tiên mở miệng, phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi.
Trần Bách nâng chung lên, nhẹ nhàng thổi bay những lá nổi, ánh mắt thâm thúy đảo qua mỗi vị lão hữu ở đây, trầm giọng : "Thật sự chuyện quan trọng, hơn nữa chuyện xem như chuyện cũ nhắc ."
Hắn dừng một chút, đặt chén xuống, phát một tiếng va chạm nhẹ thanh thúy, thu hút sự chú ý của .
"Các vị còn nhớ , năm ngoái chúng thương hội thảo luận qua chuyện liên quan đến thị trường nội địa?"
Lời , sắc mặt mấy đang đều biến đổi, thần sắc khác .
Năm ngoái, theo chính sách nội địa dần dần nới lỏng, tiếng gió truyền , đám bọn họ, ai mà khứu giác còn nhạy bén hơn cả ch.ó săn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-ac-nu-xinh-dep-dan-con-di-tuy-quan-quan-nhan-cung-ran-ba-dao-cung-chieu/chuong-273.html.]
Tự nhiên cũng động tâm nghĩ đến, chỉ là vùng đất , đối với họ quen thuộc xa lạ. Quen thuộc là huyết mạch và hương thổ, xa lạ là sự ngăn cách mấy chục năm cùng một chế độ khác biệt.
Rủi ro quá lớn, tiền cảnh rõ ràng, thảo luận đó cuối cùng cũng giải quyết gì, phần lớn đều chọn chiến lược thỏa nhất là quan sát.
"A Bách, ý của ngươi là..." Lão Hoắc chau mày, tựa hồ đoán điều gì.
Trần Bách trả lời trực tiếp, mà đầu về phía Khương Thính Lan, trong ánh mắt tràn đầy tín nhiệm và cổ vũ: "Hôm nay, để cháu gái , Lan Lan, đến cho chút ý kiến của nàng, nàng mới từ nội địa tới, đối với tình hình bên đó, hiểu rõ hơn so với những lão già chúng ."
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của tất cả các đại lão đều tập trung Khương Thính Lan.
Để bọn họ một cô bé đến 20 tuổi phân tích đại cục thương nghiệp? Trò đùa quá lớn ?
Đối mặt với một phòng đầy những nhân vật lớn đủ sức khuấy động phong vân Cảng Thành, Khương Thính Lan hề tỏ căng thẳng. Nàng dậy, tiên cúi chào , đó mới nhanh chậm mở miệng.
"Kính thưa các vị gia gia, các vị thế bá, , mặt các vị, chỉ là một vãn bối, vốn tư cách ở đây mà cao đàm khoát luận." Lời dạo đầu của nàng khiêm tốn mà vặn, ngay lập tức dịu khí vẻ kỳ quái trong sảnh.
"Hôm nay , là những phân tích thương nghiệp vĩ mô, mà chỉ là một chút những gì mang từ nội địa về, những kiến thức và cảm nhận trực quan nhất."
Giọng nàng trong trẻo mà trầm , mang theo một sức xuyên thấu khiến tin phục.
"Các vị lẽ vẫn cảm thấy nội địa bây giờ vẫn là đại danh từ của nghèo khó và lạc hậu. Điểm , phủ nhận, nhưng chính là, mảnh đất tưởng chừng yên lặng , đang cuộn trào một luồng sinh mệnh lực mãnh liệt mà các vị thể tưởng tượng nổi."
"Từ năm ngoái bắt đầu, hai chữ ‘mở cửa’ còn là một câu khẩu hiệu. Từ nam chí bắc, vô nhà máy đang khao khát kỹ thuật mới và vốn, vô đôi tay cần cù đang chờ đợi cơ hội việc, càng hàng ức vạn nhân dân đang khao khát cải thiện cuộc sống của . Đây là một thị trường lớn đến nhường nào? Đây là một khổng lồ ngủ say quá lâu, một khi thức tỉnh, sẽ bùng phát năng lượng kinh thiên động địa."
Nàng dùng bất kỳ từ ngữ hoa mỹ nào tô điểm, chỉ dùng ngôn ngữ giản dị nhất để miêu tả một bức tranh tràn đầy cơ hội. Nàng cũng dối, nhiều lắm chỉ hai năm nữa thôi, chỉ các thương nhân Hồng Kông, mà cả Nam Dương và Hoa Kiều nước ngoài cũng sẽ nô nức đến Hoa xây nhà máy.
Sự phồn vinh của Hoa Quốc chỉ một hai câu thể rõ.
"Ta các vị lo lắng, sự chắc chắn về chính sách là rủi ro lớn nhất, nhưng..." Lời nàng chuyển mạch, ánh mắt trở nên sắc bén, "Sau nguy hiểm là gì? Là lúc mà khác còn rõ, nhưng chắc chắn là lợi nhuận khổng lồ thời điểm bách phế đãi hưng."
"Chúng là ai? Chúng là Hoa, vùng đất là cội nguồn của chúng . Ngôn ngữ, văn hóa, thói quen ẩm thực của chúng đều huyết mạch tương liên với nơi đó. So với những ngoại quốc tóc vàng mắt xanh , chúng đầu tư, xây nhà máy, chẳng lẽ ưu thế hơn ?"
"Đất đai Cảng Thành hạn, chi phí nhân công cũng ngày càng cao, mà nội địa thì đất đai rộng lớn, nguồn nhân lực vô tận. Chuyển các ngành sản xuất thâm dụng lao động sang đó, giảm chi phí, đưa sản phẩm tiêu thụ khắp thế giới, đây là một tiền đồ tươi sáng mà chúng thể thấy, thể chạm tới."
Phân tích của Khương Thính Lan, mỗi câu mỗi chữ đều gõ tâm can của những lão thủ thương trường .
Bọn họ nghĩ đến những điều , nhưng đúng như nàng , họ quen với việc quan sát, mà giờ khắc một cô gái trẻ như , dùng một ngôn ngữ đầy nhiệt huyết và tầm xa để phân tích chi tiết tất cả những điều bày mặt, loại lực xung kích đó khác biệt.
Suy nghĩ của bọn họ, cùng với phân tích của nàng, hẹn mà gặp.
Thậm chí nàng còn xa hơn, thấu triệt hơn cả bọn họ.
Sau một hồi trầm mặc, lão họ Hoắc chậm rãi mở miệng, trong giọng mang theo vài phần cảm khái: "Trần Bách , cháu gái ngươi , quả thực là một khối ngọc thô, , là một tuyệt thế mỹ ngọc rèn giũa toát vạn trượng quang mang ."
"Trường Giang sóng đè sóng !" Vua trang sức cũng vỗ tay tán thưởng, "Nghe lời , thật sự còn hơn sách mười năm. Chỉ là về việc đầu tư nội địa, chuyện lớn lao, chúng quả thực thể lập tức quyết định, nhưng, chuyện chúng nguyện ý chính thức đưa nghị trình của thương hội để cân nhắc cẩn thận nghiêm túc."
Lời hứa , trọng lượng phi thường nặng.