Lời của Đại đội trưởng dút, hiện trường lập tức náo nhiệt, đủ thứ.
từng câu từng chữ đều chứa đựng sự mong đợi vê cuộc sống trong tương lai.
Ngay cả Chu Đình Đình cũng nhịn lây nhiễm cảm xúc, trong mắt mang theo ý .
Đột nhiên.
"Ôi chao, thanh niên trí thức Tiểu Chu cũng kìa? Không chút công điểm đó của cô đổi hết thành lương thực thô, đủ cho cô qua mùa đông .
" yên tâm nhé, đại đội chúng nhân từ nhất, ngay cả những tên vô cũng thể sống, cô gái trẻ tay chân lành lặn, còn khuôn mặt xinh như , chắc chắn sẽ c.h.ế.t đói."
Một giọng điệu mỉa mai vang lên trong đám đông.
Chu Đình Đình: 2ˆ
Ngày lành như , rốt cuộc là ai cố tình gây sự?
Chẳng lẽ sức uy h.i.ế.p của cô ở Đại đội Đào Nguyên biến mất ?
Không nên .
Đại đội trưởng khuôn mặt của Chu Đình Đình, nhanh chóng phán đoán. Ừm, tức giận , thể chọc, tạm thời ông vẫn nên tránh .
Đại đội trưởng lặng lẽ bước nhanh hơn, chạy vụt lên phía .
Chu Đình Đình : “Sáng sớm tinh mơ, ai ăn cứt ? Nói chuyện thối hoáắc."
Vừa cô chỉ thấy giọng , xác định là ai, bây giờ...
Dụ rắn khỏi hang.
Vừa dứt lời một bà già quấn khăn xanh liên hùng hổ xông khỏi đám đông,'Cô cái gì? Con hồ ly tinh năng , ... al”
Nga
Chu Đình Đình nhanh như chớp, giơ tay lên lao đến.
"Bốp bốp!" Hai cái tát, một trái một , cân xứng.
Đánh xong, cô cũng , đợi đó với đôi mắt hạnh tròn xoe, chằm chằm.
Bà già vẫn nhận thức tình hình, mở miệng : '€on hoang cha , mày đáng nên...
"Bốp! Bốp!"
Hai tiếng giòn giã hơn.
Chu Đình Đình đưa tay giỏ, một viên gạch rơi tay, vẻ, bà còn nữa, sẽ tiễn bà lên Tây Thiên.
Bà già lập tức im bặt, như con gà mái bóp cổ, dám lời nào.
Ăn bốn cái tát, xám xịt bỏ .
Chu Đình Đình bình tĩnh tổng kết: 'Ngứa đòn đánh, khó chịu.
Phù-
Đã thật đấy.
Quả nhiên vẫn là thể động thủ thì đừng nhảm, chuyện, tốn nước bọt.
Mọi lập tức nâng mức độ nguy hiểm của Chu Đình Đình lên một bậc.
Mẹ ơi, cô thanh niên trí thức đúng là thẳng tính, gì đó, phục thì đánh, đ.á.n.h cho phục mới thôi.
"Nhiều chuyện, lo chuyện bao đồng c.h.ế.t sớm,' Chu Đình Đình cất viên gạch, thở dài 'Cũng may là gặp , hôm nay nếu gặp khác, đ.á.n.h bà tàn phế thì coi là xong !"
Chu Đình Đình liên tục, trong đám đồng im lặng như gà.
Haizz, thật nhàm chán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-binh-manh-me-qua-treu-nguoi-ca-nha-vo-yeu-cau-xin-tha-thu/chuong-170.html.]
Đầu gấu cũng tính, cùng lắm chỉ là pháo hôi.
Cô vui vẻ trở vê nhà.
Ừm, hôm nay hóng chuyện nhiều quá, cần thời gian để tiêu hóa từ từ.
Còn việc dạy dỗ bà già lắm chuyện, Chu Đình Đình khiêm tốn , chuyện nhỏ.
Chuyện nhỏ như con thỏ, đáng nhắc đến, hôm nay đến đều là những giác ngộ cao, nếu còn những giác ngộ thấp, đưa đến mặt Chu Đình Đình, cô đảm bảo thể điều chỉnh đấy.
Mua một tặng một.
Ngày hôm chia lương thực, trời sáng chạy đến xếp hàng, chỉ riêng Chu Đình Đình, ngủ một giấc đến trưa.
Chậm rãi nấu cơm, chơi với Chu Uy Mãnh và Chu Mỹ Mỹ một lúc, cho đám gai góc ở góc tường ăn thêm chút.
Vươn vai, ngáp một cái, leo lên giường ngủ trưa, khi dậy thì chậm rãi thu dọn đồ đạc, đúng lúc đến cổng làng.
Đội ngũ chia lương thực dài dằng dặc, chỉ còn một đoạn cuối.
Đại đội trưởng: "...'
Ông Chu Đình Đình, thực thời điểm Chu Đình Đình xuất hiện còn sớm hơn so với dự đoán của ông.
"Cô nỡ đến ?"
Chu Đình Đình vẻ mặt ông đang gì , năng hùng hôn,'Chia lương thực tích cực, tư tưởng vấn đề."
“Nhanh lên ."
Chu Đình Đình xếp hàng, Hoàng Phiên Phiên phía vội vàng chạy đến phía tìm Chu Đình Đình chuyện.
Chu Đình Đình: "1
Cô vẻ mặt kinh ngạc,Cô vấn đề ”"
Hoàng Phiên Phiên: "2ˆ
Cô hiểu,'Sao ?"
"Không , nếu cô chia , cô cứ để lên ."
Hoàng Phiên Phiên mỉm , hèn hạ lắm ?" Chu Đình Đình im lặng, , câu trả lời thế nào.
Tống Nham bên cạnh suýt chút nữa c.h.ế.t,'Hai các cô đúng là hễ gặp là ồn ào."
Chu Đình Đình liếc xéo "Anh lấy phận gì mà chuyện với ?
Tống Nham hiểu ý của Chu Đình Đình, Hoàng Phiên Phiên cũng hiểu, nhưng theo trực giác, cô cảm thấy Chu Đình Đình lúc là lúc năng lựa lời.
Muốn ngăn cản, muộn.
"Nếu lấy phận Tống Nham chuyện với , xin , chúng quen , tránh xa , xong, Chu Đình Đình tủm tỉm với Hoàng Phiên Phiên, nở nụ tinh quái"Nếu lấy..."
Những lời còn , Tống Nham hiểu ý.
Anh : "Xem thể chuyện với thanh niên trí thức Chu, vẫn là nhờ phúc của Phiên Phiên.”
Được , chỉ một câu , xong .
"Được đấy trai,' thái độ của Chu Đình Đình lập tức trở nên thiết,'Tốc độ tay của cũng nhanh thật đấy."
Tống Nham tự hào/Đó là đương nhiên, nếu tay nhanh, lỡ cô chạy mất thì ."
Vốn tưởng cả đời là của hai thế giới.
Ai ngờ , vòng vo tam quốc, vẫn ở bên .