Sau đó trơ mắt Hoắc Thanh Minh như ảo thuật, lấy từ trong giỏ một cái nồi nhỏ, ngoài còn một thứ bọc giấy, đó là gia vị.
Chu Đình Đình vui vẻ, may mà lúc đầu hai nghĩ đến việc nấu nướng núi, tiện tay mang theo nồi và gia vị, nếu bây giờ thật sự lấy nồi ở .
"Ăn chút gì đó nóng hổi nhé?"
Nước suối chảy qua, lấy nguyên liệu nấu ăn tiện.
Điểm hảo duy nhất là nồi nhỏ, cùng lắm chỉ đủ cho năm ăn, Chu Đình Đình tận dụng nguyên liệu tại chỗ, hầm canh ngon, trong đó còn cho thêm măng đào , lúc đầu Chu Đình Đình mang theo ít gia vị, Hoắc Thanh Minh bắt một con gà, sơ chế qua loa, cũng cho nồi.
Nga
Một tiếng , canh gà hâm măng thơm ngon đến mức nuốt luôn cả lưỡi.
Mọi cầm bát đũa háo hức thử, Chu Đình Đình chậm rãi : "À, chờ chút."
Hoắc Thanh Minh Chu Đình Đình, trong mắt lóe lên ý , ừm, đây là nhịp điệu sắp gây rối . Tên đầu lĩnh bất mãn: "Cô gì?"
Chu Đình Đình hề hề: "Anh xem, cái nồi của chúng , chỉ bé xíu thế , nhưng chúng bảy , nồi canh cùng lắm chỉ chia cho năm ."
Tên đầu lĩnh linh cảm chẳng lành: "Ý cô là ."
"Anh xem, cái nồi của nhà chúng ."
"Phải."
"Việc vất vả , là và chồng ."
"... Phải."
Đến lúc , tên đầu lĩnh cũng hiểu Chu Đình Đình ý gì .
Trong mắt lóe lên tia khinh thường, quả nhiên là xuất nhỏ bé hám tiên, thật sự là mùi tiền.
Vậy con gà ...
"Thôi ,' tên đầu lĩnh dứt khoát ngắt lời Chu Đình Đình: "Nói , rốt cuộc cô gì?"
Chu Đình Đình thong thả : "Vì hiểu ý là gì , cũng vòng vo nữa."
Cô giơ một ngón tay: "Đồng giá cho lứa tuổi, mười đồng một bát.
Tên đầu lĩnh khuôn mặt xinh của Chu Đình Đình, nghĩ mãi hiểu, tại một khuôn mặt xinh như mà lời khó chịu đến thế.
"Cô là tiền mạng ?”
"Sao thế ?" Chu Đình Đình tủm tỉm: " yêu tiền, nhưng càng yêu mạng hơn.'
Tên đầu lĩnh rõ trong lòng, bọn họ vẫn cần đôi vợ chồng dẫn đường, món hời dù cũng chỉ thể nuốt sống bụng.
"Được, mười đồng một bát.
Tên đầu lĩnh móc năm mươi đồng, Chu Đình Đình vui vẻ nhận lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-binh-manh-me-qua-treu-nguoi-ca-nha-vo-yeu-cau-xin-tha-thu/chuong-193.html.]
Hi hi hi, hôm nay là ngày lành, thu nhập một trăm rưỡi.
"Được rôi, mời mời” một nồi canh, vặn năm bát, thừa một chút nào, Chu Đình Đình mặt đổi sắc móc từ trong đống lửa vài củ khoai lang, bên cạnh Hoắc Thanh Minh, ăn cùng nước suối cũng ngon.
Tên đầu lĩnh Chu Đình Đình, canh quả thật ngon, chỉ là uống trong lòng cứ thấy khó chịu.
Uống canh một nửa, ánh mắt tên đầu lĩnh lơ đãng, hồi phát hiện Chu Đình Đình đang bên cạnh , tay đang sờ soạng từ eo bụng gã lên .
'Anh yêu -'` Chu Đình Đình chu môi, mắt đưa tình: "Anh thích em ?”
Trong lòng tên đầu lĩnh sướng, Chu Đình Đình, hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ mới quyến rũ tao, sớm đó gì hả?”
"Hừ, chồng còn ngôi bên cạnh kìa, còn thế nào nữa?”
"Ngoan nào,' tên đầu lĩnh buông thả, ném bát canh sang một bên, hai tay liền đặt lên cơ thể mềm mại của Chu Đình Đình, chỉ là...
Cảm giác thô ráp.
Gã sững , cau mày : 'Đi theo gã , cô mặc đồ rác rưởi gì thế , sờ ráp tay quá."
Chu Đình Đình tươi, nắm tay gã nhét trong: “Anh sờ xem?”
Da cô , chỉ cần thôi thấy trắng nõn, dường như còn tỏa ánh sáng, sờ chắc cũng tệ lắm.
mà, tại vẫn thô ráp như ?
Tên đầu lĩnh hiểu, ngay đó, gã cảm thấy đầu đau nhói, ngất .
Chu Đình Đình vỗ tay, vẻ mặt chán ghét, với Hoắc Thanh Minh: "Tên dơ bẩn, tâm cũng dơ bẩn, kiếp, nghĩ cái gì ?”
C.h.ế.t tiệt, chỉ cân nghĩ đến việc trở thành đối tượng YY của tên , Chu Đình Đình tát gã mấy chục cái.
Nghĩ , cô cũng .
Giơ tay lên, tát liên tiếp mấy cái như trời giáng. Hoắc Thanh Minh cũng tức giận, nhưng nếu tiếp tục như , tên sẽ Chu Đình Đình đ.á.n.h c.h.ế.t mất: "Thôi , đừng gây chuyện nữa, xem tay em thế nào?"
Năm tay Chu Đình Đình xem xét một chút.
Tay cô đỏ lên, mặt tên đầu lĩnh sưng vù lên trong vài phút, trông như cái bánh bao, ngũ quan khó mà nhận .
Chu Đình Đình cũng dừng tay, hả giận là , phận của nhóm đơn giản, cô cũng sợ gây chuyện rắc rối cho .
Nhổ một bãi nước bọt, đá thêm hai cái.
Trong lòng thoải mái . Trồng thì đường hoàng, nhưng tâm địa dơ bẩn, còn ảo tưởng tự nguyện dâng hiến, chỉ cần thấy gã ôm cây sờ soạng là gã thứ lành gì .
Sờ sờ sờ, vỏ cây thô ráp như , mài mòn da của mày một lớp chứ.
Hoắc Thanh Minh đang năm lăn lộn, mê sảng mặt đất, nhưng nổi, liếc Chu Đình Đình: “Đình Đình, thứ cũng mạnh thật đấy,' thành khẩn : "Sau nếu chọc em vui, em cứ thẳng với , đ.á.n.h thì đánh, mắng thì mắng, nhận hết."