"Nói nhảm gì , bây giờ đều là của công, đó, cái miệng thật sự là càng ngày càng cửa nẻo rôi."
Chu Đình Đình tủm tỉm,"Đã thi đại học , những thứ , chắc chắn sẽ đổi.
-, thi đại học, ăn nhanh lên, ăn xong chúng ôn kiến thức , luôn cảm thấy vẫn đủ chắc."
Hoàng Phiên Nhiên nghiêm túc , xong, quả nhiên lặng lẽ tăng tốc độ ăn cơm.
Chu Đình Đình: ”...
Bây giờ cô chỉ tự tát hai cái, thể ít một chữ!
'Cháu Đình? Cháu Đình!"
Giọng của đại đội trưởng truyên đến, thể là đúng lúc, Chu Đình Đình chỉ thiếu nước cảm kích rơi lệ, bưng bát cơm chạy ngoài, nhảy nhót cửa nhà Hoàng Phiên Nhiên, Chú! Chúi Cháu ở đây nè!"
Đại đội trưởng thấy Chu Đình Đình đang nhảy nhót cửa nhà Hoàng Phiên Nhiên, sững một lúc, vịn lấy chiếc mũ da ch.ó méo mó, bước chân tập tễnh tới.
Chu Đình Đình tươi rói, thật là rạng rỡ.
"Sao cháu ở đây?"
Chu Đình Đình thở một nóng, húp một miếng cơm,Vào trong ."
Đứng ở cửa, gió thổi vù vù, thổi mặt như d.a.o cắt.
Nếu cô sắc trời ban, khuôn mặt chừng trở thành quả táo đỏ đông cứng, còn là loại táo khô để một tháng.
"ĐỊ."
Đại đội trưởng Chu Đình Đình, đút hai tay túi, Thật dám tin, đứa cháu lười biếng chịu bò khỏi chăn để thăm khác."
Chu Đình Đình: ”...
Khuôn mặt tươi lập tức biến thành mặt lừa.
Kéo dài .
"Chú, thì , mặt cháu, ."
Đại đội trưởng nghiêm mặt, , Giản Kiến Quốc, bao giờ lưng khác."
Chu Đình Đình hừ một tiếng Vâng , chú đều mặt.' Nói , ai chú !
lúc giờ ăn cơm, đại đội trưởng chút ngại ngùng, Hoàng Phiên Nhiên dọn bàn, còn đặc biệt pha cho đại đội trưởng một tách .
Lá bên trong nở , đại đội trưởng mà thấy lạ,"Nhà cháu còn thứ ?”
Hoàng Phiên Nhiên khiêm tốn ,'Cháu , bố cháu gửi đến."
Về lai lịch của Hoàng Phiên Nhiên, đại đội trưởng cũng ít nhiều, dù Hoàng cũng là con của làng ngoài, tiên đồ, đó là niêm tự hào của cả đại đội.
Trà thơm, ngửi thôi cũng thấy thơm. Đại đội trưởng mà thèm, câm tay cũng thấy nóng, nhưng húp một ngụm, lập tức cảm thấy đúng, Sao, đắng ?”
"Mẹ cháu , cái thưởng thức từ từ, hậu vị."
Đại đội trưởng tin, húp một ngụm, một lúc nhíu mày, tặc lưỡi,"Vẫn đắng."
Nga
Hoàng Phiên Nhiên xoa cằm suy nghĩ một chút, chạy nhà lấy lọ đường trắng, cho hai thìa đường.
Đại đội trưởng uống một ngụm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-binh-manh-me-qua-treu-nguoi-ca-nha-vo-yeu-cau-xin-tha-thu/chuong-249.html.]
Này, đoán xem , đúng là vị !
! Đại đội trưởng thở dài,"Trà ngonl"
Hoàng Phiên Nhiên: ”...'
Chú thấy ngon là .
Dù cô cũng uống thứ .
Chú , chuyện gì ?”
"Ồ, đến là để với cháu một tiếng, việc cháu đây, việc của Lôi Tam Ngưu."
Chu Đình Đình tinh tỉnh táo,'Thế nào, tìm manh mối ?"
"Không, ngược công an theo đề nghị của cháu điều tra, tra vài nạn nhân.'
"Cái gì?
Đại đội trưởng thở dài,'Đứa nhỏ đó , chúng thì thấy hư hỏng, nhưng nghĩ là hư hỏng đến tận gốc, chỉ nghĩ là lêu lổng, thật nó cũng mang hai mạng , ức h.i.ế.p góa con cồi, ép đường cùng...
Chu Đình Đình chợt hiểu , thế giới , ai đúng ai sai, ai ai , thật sự là khó rõ.
Đại đội trưởng lộ ánh mắt u buồn, Chỉ tiếc cho bà lão Lôi, hết lòng hết yêu thương đứa con trai hư hỏng, còn mất cả mạng nhỏ của , bà là hiền lành nhất."
Tâm trạng của Hoàng Phiên Nhiên cũng cao, Sinh mạng quá mong manh, ai ngày mai và t.a.i n.ạ.n cái nào đến .
"Ai chứ,' Đại đội trưởng Hoàng Phiên Nhiên, Có lúc , những lời xem các cháu trẻ tuổi, thật là triết lý."
" ,' Đại đội trưởng Chu Đình Đình "Không sắp tết ? Sắp sửa kênh mương , khu nhà thanh niên trí thức cũng cử một ..."
Chu Đình Đình: 2
Cô đột nhiên một dự cảm lành, vội vàng cảnh giác : "Chúng rôi, những việc tìm đến cháu."
Đại đội trưởng gượng, Cái đó, cái , chú cũng tính , khu nhà thanh niên trí thức bây giờ loạn xạ, sửa kênh mương, nào nấy đều ."
Chu Đình Đình chậm rãi một câu, Vậy cháu cũng .'
Đại đội trưởng: "...'
"Cũng nhất định cháu , ý của bọn họ là, rút thăm quyết định”
Rút thăm, nghĩ thì cũng là một cách công bằng.
Hoàng Phiên Nhiên suy nghĩ một chút, chuyện cũng là quá tệ, thà rằng thẳng thắn đồng ý còn hơn là trăm phương ngàn kế từ chối.
Đến lúc đó, ai trúng thì đó xui xẻo.
Sự việc đến nước , cũng ý từ chối, chủ yếu là Chu Đình Đình cảm thấy trong lòng lo lắng.
Luôn cảm thấy chuyện cuối cùng sẽ rơi đầu cô.
"Được ."
Chu Đình Đình buông xuôi nghĩ, cả, dù thật sự rút trúng cô cũng , tiên thể sai khiến ma quỷ.
Dưới sức mạnh của đồng tiền, ắt kẻ dũng cảm!