Hoắc Thanh Minh thầm nghĩ, sẽ gặp , cứ đến thẳng quân khu là .
Anh dặn dò kỹ .
Đương nhiên, thể với Chu Đình Đình như .
Dù , lúc đầu lừa Chu Đình Đình đến đây là , đến quân khu ở mấy ngày, đưa cô vê.
Nếu để cô thím tư cũng đến thẳng đây, thì sẽ phiền phức.
Cứ dỗ dành , dỗ ngày nào ngày đó, đợi thím tư đến , chuyện đều an bài xong.
"Không ,' Hoắc Thanh Minh cố gắng giữ bình tĩnh,Thím tư sẽ đến nhanh như ."
Không đến nhanh như ?
Chu Đình Đình hiếm khi chút lo lắng. Nói thật lòng, cô vẫn hy vọng thím tư đến sớm một chút, đến lúc đó cô thể sớm đại đội Đào Nguyên, dù việc khôi phục thi đại học cận kê.
Haiz -
Đứa nhỏ đến, đúng là phiền phức!
"Được rôi."
Nhận thấy Chu Đình Đình chút buôn bực, Hoắc Thanh Minh cẩn thận thăm dò/Em thím tư đến ? Nếu em , cũng thể nghĩ cách."
"Không ."
Chu Đình Đình cũng ngốc, chú tư là thế nào, cô thấy , hơn nữa thời gian cũng thư từ, quà cáp qua , đúng là .
Thím tư thể đến giúp đỡ chăm sóc con cái, chăm sóc cô ở cữ, cô cầu còn .
Nếu đều trông cậy cô, mệt c.h.ế.t mất.
Còn Hoắc Thanh Minh, tuy năng lực, nhưng lúc nào sẽ nhiệm vụ, đến lúc đó hai đứa nhỏ đều giao cho một cô, trời ơi.
Cuộc sống còn sống nổi ?
Chu Đình Đình thở dài một tiếng,Anh , đừng suy nghĩ lung tung, thím tư đến giúp đỡ, là chúng chiếm lợi lớn, , nếu thím tư thấy, bà sẽ buôn."
Hoắc Thanh Minh : "Ừm, sẽ như nữa, em mau ăn cơm . , chuyện của Sở Bình đó, em đừng để tâm, lát nữa sẽ xử lý”
"Ồ, thấy Quyên T.ử thế nào?"
"Hửm? Vợ Khánh T.ử ?"
Nga
Hoắc Thanh Minh suy nghĩ một lúc,Quyên T.ử đáng tin hơn Khánh Tử"
Xong .
Chu Đình Đình gật ,Tối nay gọi hai vợ chồng bọn họ đến nhà ăn cơm.
"Được, Hoắc Thanh Minh dặn dò: "Em chuẩn nguyên liệu, lát nữa nấu."
"Ôi chao, , lắm mồm quá. Em ăn no , nhà đây."
Chu Đình Đình bây giờ thành bà chủ gì, ăn no , dậy liền chuôn mất. Nhìn bóng lưng Chu Đình Đình, Hoắc Thanh Minh dở dở , ăn sạch cơm nước, tiện tay rửa bát, lúc mới nhà, ôm vợ ngủ trưa một giấc ngon lành.
Chu Đình Đình tỉnh dậy, liên phát hiện Hoắc Thanh Minh đặt tay lên bụng .
Cô đầy mặt vạch đen, vỗ bay tay Hoắc Thanh Minh.
Hèn gì, đây ngủ trưa, con ngoan, hôm nay quẩy như bar, mà đá cô tỉnh dậy từ trong mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-binh-manh-me-qua-treu-nguoi-ca-nha-vo-yeu-cau-xin-tha-thu/chuong-424.html.]
Hoắc Thanh Minh ngơ ngác, mắt nhắm mắt mở,'Sao vợ?”
"Không gì, ngủ tiếp ."
Chu Đình Đình dậy bắt đầu suy nghĩ xem ăn gì. Ba việc lớn của đời .
Đói ? Ăn ? Ăn gì?
Bánh bao trong nhà sắp hết , Chu Đình Đình định hấp thêm.
Còn thịt và rau...
Chu Đình Đình cảm thấy khó xử, nếu ở đại đội Đào Nguyên, dù cô lấy thứ gì, cũng đều hợp tình hợp lý.
Ở quân khu, cô thật sự dám bừa.
Nghĩ đến núi Nấm, Chu Đình Đình nghĩ, đợi Hoắc Thanh Minh , cô dạo một vòng thử vận may.
Lỡ như bắt thứ gì thì .
Sau khi Hoắc Thanh Minh dậy, ôm Chu Đình Đình nữũng một lúc, lúc mới . Chu Đình Đình xa, vui vẻ câm giỏ lên, khóa cửa, lững thững về phía núi Nấm.
Ừm, cuộc phiêu lưu mới, sắp bắt đầu.
Vừa bắt hai bước, Chu Uy Mãnh phía sủa inh ỏi, Chu Đình Đình vốn định để ý đến nó, nhưng cứ sủa mãi như , lát nữa phiền khác.
Chỉ thể mở cửa, dẫn Chu Uy Mãnh và Chu Mỹ Mỹ cùng lên núi.
Núi Nấm cũng giống như núi của đại đội Đào Nguyên, hơn nữa vì thường xuyên lên núi, đường còn dễ hơn bên đại đội Đào Nguyên.
Rau dại ít, Chu Đình Đình hái mấy cây rau sam tươi mọng nước, thứ lát nữa luộc chín băm nhỏ, rưới thêm chút nước sốt tỏi, mùi vị tuyệt vời.
Chỉ là ăn xong, miệng hôi.
Chu Đình Đình nghĩ, tối nay tiên ăn một bữa ngon, cùng lắm thì tối nay ngủ riêng với Hoắc Thanh Minh.
Như , ai cũng ảnh hưởng đến ai.
Rau sam nên, vì gân đây mưa, nên nấm căn bản bao nhiêu.
Đi nửa đường, thấy ít táo gai, táo gai bỏ hạt, nấu nước táo gai uống, thêm nhiều đường phèn, chua chua ngọt ngọt.
Chu Đình Đình vui vẻ hái thêm ít. Lên núi một tiếng rưỡi, giỏ đầy một nửa, Chu Đình Đình tiếp tục lung tung.
Không xa, một đám lính mặc đồ răằn ri, Chu Đình Đình đang ở gân trong gang tấc, mồ hôi lạnh sắp túa .
Trời ạ, đây là bà bầu nhà ai, lên núi lúc đang diễn tập?
Hơn nữa, bụng to như , thật sự an ?
Cảm giác như sắp sinh đến nơi .
"Đại đội trưởng, bây giờ?"
Người gọi là đại đội trưởng, Chu Đình Đình đang vui vẻ ở phía xa, cũng thở dài,'Không gì cả, tiếp tục."
"Còn tiếp tục ? Dù đây cũng là bà bầu."
Anh lính nhỏ giọng : "Lỡ như ngã một cái, một xác hai mạng!"
Đại đội trưởng: "..."
Anh chút c.h.ế.t lặng,'Yên tâm , vì lo lắng cho , chi bằng lo lắng cho bản ."