Chu Đình Đình liếc đại đội trưởng: "Chú, khi nào thì chú cũng trở nên ấp a ấp úng, dứt khoát như ?"
Vừa , Chu Đình Đình liên nhét đứa nhỏ trong tay lòng đại đội trưởng: "Đây là em gái, ngoan, chú bế chơi ."
"À?" Đại đội trưởng đứa nhỏ mũm mĩm trong lòng, vẻ mặt lập tức dịu xuống, : "Đứa nhỏ nhà cháu, thật sự là hiếm thấy xinh , còn ngoan ngoãn, còn thấy nó bao giờ."
Quả thật, Chu Đình Đình cũng cảm thấy hai đứa nhỏ sinh đều ngoan.
Chỉ là một điểm, thể kinh hãi, nếu , sẽ oe oe, khiến đau lòng c.h.ế.t .
Đứa nhỏ hơn một tháng tuổi, cũng tính cách riêng của . Em gái ngoan nhất, chỉ cần ăn no uống đủ, m.ô.n.g cũng khô ráo, thì cơ bản quấy .
Còn chị gái, chắc là nhiều, việc gì cũng ậm ừ a a, lải nhải ngừng.
"Quả thật ngoan, đúng , Chu Đình Đình trêu chọc chị gái: "Rốt cuộc là chuyện gì ?"
"Còn thể là chuyện gì, chuyện trâu bò chứ ."
Ô, là chuyện của trâu bò .
Chu Đình Đình chút tiếc nuối, công việc chăn bò, bây giờ cô thật sự nữa.
Đây coi như là một vị trí , nhắm đến cũng bình thường.
"Chú, cho dù chú đến, cháu cũng định qua vài ngày nữa sẽ tìm chú.'
Đại đội trưởng còn chút ngại ngùng, xoa tay: “Đình Đình, chuyện cháu cũng...
"Cháu hiểu hết,' Chu Đình Đình là gì cũng nắm giữ trong tay, hơn nữa, thi đại học, cô rôi, con bò vẫn cần khác tiếp quản, cần thiết chiếm giữ nữa.
"Hầy! Chủ yếu là sắp thu hoạch mùa thu , bò đối với chúng thật sự quá quan trọng.'
Nga
Nếu dùng bò , thể bằng ba năm khỏe mạnh, ba con bò, cũng chính là mười mấy , nếu chăm sóc , đến lúc xảy chuyện, thể khiến tức c.h.ế.t.
Là giao cho bác Phượng Hà ?" Chu Đình Đình chân thành đề nghị: "Cháu thấy bác Phượng Hà tỉ mỉ, việc cũng nhanh nhẹn, còn chuyện nấu ăn ngon, bò ăn cũng quan tâm đến những thứ đó, chuyện thể bỏ qua."
cũng nghĩ như .
Đại đội trưởng thở dài: "Không ngờ, thi đại học, rốt cuộc cũng để cháu gặp .
Người với , vẫn là khác .
Cho dù là đột nhiên gặp , chia ly, cũng là sự thật định.
Chu Đình Đình mím môi : Chú, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, cháu thể đến đây, chú cũng thể đến đó mài!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-binh-manh-me-qua-treu-nguoi-ca-nha-vo-yeu-cau-xin-tha-thu/chuong-454.html.]
Đại đội trưởng: "...'
Ông trợn trắng mắt: "Cháu thôi , già , cháu, vẫn là đừng dỗ dành lão già nữa. Cháu chỉ hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, cháu thiên hạ vô bất tán chi yến tịch? Hơn nữa, lá rụng về cội, cháu hiểu ?"
Đại đội trưởng thở dài, đôi mắt đục ngâu cũng mang theo cảm khái: "Người già , liền chút ý tứ "chôn rau cắt rốn", , còn gì để vùng vẫy nữa , đại đội trưởng cả đời, quản lý đại đội Đào Nguyên, nhiệm vụ cả đời của , coi như thành."
"Được ! Chú, cháu chú, chú cầu tiến như chứ? Năm nay chú mới bao nhiêu tuổi? Năm mươi! Năm mươi tuổi, chỉ cần chú khỏe mạnh, sống thêm ba bốn mươi năm, thành vấn đề!"
Đến lúc đó, đúng lúc thể kịp thời kỳ kinh tế phát triển.
Ông sẽ dùng chính đôi mắt của , để đo lường sự đổi của thế giới .
Khi đó,Ngọa Long" đang ngủ say sẽ thức tỉnh, thế giới , mỗi ngày một khác, đổi từng ngày, chính là như .
"Ba bốn mươi năm?" Đại đội trưởng kêu lên: "Vậy chẳng thành lão yêu quái ?”
Tuổi thọ bây giờ thấp, thể sống đến sáu mươi, coi như là trường thọ .
Đại đội trưởng thản nhiên, đến mức ông tự định vị là hơn sáu mươi, thì gân như "" .
Tính như , đất vàng cũng sắp chôn đến nách .
Với suy nghĩ sống qua ngày, đại đội trưởng sống tùy hứng và thoải mái.
Chỉ là, lúc ông ngờ rằng, vận mệnh của từ khi gặp Chu Đình Đình cô gái nhỏ , liên "rẽ ngang”.
Ông chỉ "" ở tuổi sáu mươi, thậm chí lúc tám mươi mấy tuổi, còn con của hai chị em chọc tức đến mức nhảy dựng lên... Tay chân hoạt bát như , sống thêm hai mươi năm nữa cũng thành vấn đề!
Chu Đình Đình cũng phản bác: "Nếu thể sống lâu, ai c.h.ế.t chứ?"
Đại đội trưởng đồng ý phản bác: "Người , nên c.h.ế.t thì c.h.ế.t, nếu , trơ mắt những chuyện liên quan đến đều biến mất, thì thật sự bằng c.h.ế.t quách cho xong."
Đây chắc là một chủ đề buồn, nhưng mạch não của Chu Đình Đình rế sang hướng khác.
Đột nhiên nghĩ đến trai nào đó đến từ vì ... ừm, sống lâu, thể trẻ mãi già ? Nếu già, lẽ cũng thể yêu đương gì đó. Chậc chậc chậc.
“Cháu đang nghĩ gì ?”
Suy nghĩ của Chu Đình Đình kéo trở , cô chớp mắt: "Ồ, gì."
Cúi đầu , em gái ngủ say trong lòng đại đội trưởng.
Vậy thì , hai chị em đều ngủ , Chu Đình Đình vui vẻ bế hai chị em phòng, tự dậy duỗi : "Chú, ý của chú cháu hiểu , nhưng con bê con của cháu thì ?"
"Cứ nuôi ."
Đại đội trưởng lời nản chí, nhưng trong lòng tính toán xong .