Thập Niên 70: Anh Binh Mạnh Mẽ Quá Trêu Người, Cả Nhà Vợ Yêu Cầu Xin Tha Thứ - Chương 470

Cập nhật lúc: 2025-12-22 07:56:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9pXTN04ddp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không cô xen chuyện nhà ? Mẹ Phùng như vẻ mặt vô tội: " chỉ thuận miệng hỏi thôi, thanh niên trí thức Chu sẽ giận chứ.'

 

 

"Ô" Chu Đình Đình mặt đổi sắc: "Nhà ở ven sông Hoàng Hà, đúng là "quản rộng". đúng là giận , cô định gì?"

 

 

Mẹ Phùng: ....

 

 

Chu Đình Đình chọc tức đến mức nên lời.

 

 

Một lúc mới hừ lạnh một tiếng: "Thanh niên trí thức Chu khắp nơi "kết thù”, nghĩ đến sự an của nhà ? Hai lão già thì thôi, hai đứa nhỏ còn nhỏ như , nếu như một ngày nào đó xảy chuyện gì, thì sẽ...'

 

 

Chu Đình Đình: 2

 

 

Hả?

 

 

Đây là "tự chui đầu rọ" ?

 

 

Bảo bối mà cô yêu thương nhất, cô dám bừa .

 

 

Chu Đình Đình tức giận bật : "Bà đang đe dọa ?"

 

 

"Không tính là" Phùng giả vờ phủi bụi tôn tại : "Chỉ là sự thật thôi."

 

 

Chu Đình Đình gật đầu: "Bà đúng, lúc, đúng là nên "phòng bệnh hơn chữa bệnh'... Mẹ Phùng giả vờ dạy dỗ Chu Đình Đình: "Cô còn trẻ, sai sửa sai là ."

 

 

Nhổ cỏ tận gốc.

 

 

Chọc giận Chu Đình Đình, là "đá bông", mà là "đá Diêm Vương.

 

 

Bà lão, thật sự là sống chán .

 

 

Ban đầu Chu Đình Đình xen chuyện là vì hóng chuyện, nhưng thấy dáng vẻ yếu ớt, nhỏ bé của Phùng Tứ, cô chút thương xót.

 

 

Sau khi cảnh đáng thương và quá trình trưởng thành của Phùng Tứ, chút thương xót đó liền lớn dần lên.

 

 

Có thể quản , cô cũng quản một chút, khi sinh con, Chu Đình Đình cảm thấy trái tim cũng mềm yếu hơn nhiều.

 

 

Coi như là tích đức cho hai chị em.

 

 

Sau khi gặp Phùng, Chu Đình Đình càng quản chuyện đến cùng.

 

 

Không gì khác, chỉ là xem nhà họ Phùng xui xẻo, đến lúc đó "thừa nước đục thả câu, một đám "phân chó", giãm c.h.ế.t bọn họ, dễ như trở bàn tay.

 

 

Chu Đình Đình : "Bà lão c.h.ế.t tiệt , chuyện thật khó , bà lớn tuổi , từng đánh?"

 

 

xung quanh, trực tiếp bẻ gãy một cái cây to bằng bát ăn cơm ở khu thanh niên trí thức. Đại đội trưởng toát mồ hôi lạnh, Phùng trẻ tuổi, đ.á.n.h một trận thì , lớn tuổi , xương cốt giòn, ngã một cái cũng thể gãy tay gãy chân, Chu Đình Đình tay một cái, bà sẽ mất mạng.

 

 

Nhà họ Phùng đúng là đáng ghét, nhưng mà...

 

 

Không thể vì chút "nghĩa khí" mà để Chu Đình Đình "gánh tội" !

 

 

Gia đình cô hạnh phúc, sắp thi đại học, cuộc sống đang .

 

 

Đại đội trưởng đang định tay ngăn cản, phát hiện Chu Đình Đình căn bản để ý đến Phùng, câm cây đến mặt Phùng Tứ, lúc Phùng Tứ đang ngây , liên xách lên.

 

 

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-binh-manh-me-qua-treu-nguoi-ca-nha-vo-yeu-cau-xin-tha-thu/chuong-470.html.]

 

 

 

" nhà họ Phùng đe dọa cái gì, nhưng nếu còn , thì ngại đưa tất cả các trong, hơn nữa... Mấy trăm tệ nhất định trả , c.h.ế.t , ba chị em đều c.h.ế.t, chỉ cần nhà họ Phùng còn một sống, thì tiền nhất định trả.

 

 

Phùng Tứ như ngây , đôi mắt đen láy chằm chằm Chu Đình Đình, nghi ngờ hỏi: " đền mạng cũng ?"

 

 

"Mạng của , đáng giá mấy trăm tệ ?”

 

 

Phùng Tứ suy nghĩ một chút, thành thật : 'Không đáng.' Chu Đình Đình hài lòng gật đầu, sang, Phùng với vẻ mặt "hiền lành": "Vậy bà thấy ? Mạng của đứa con trai thứ tư nhà bà, đáng giá bao nhiêu tiên?"

 

 

Mẹ Phùng hiểu ý đồ của Chu Đình Đình, khinh thường Chu Đình Đình và Phùng Tứ: "Mười tệ là cùng."

 

 

Chu Đình Đình khẩy, sang bình tính với Phùng Tứ: "Mạng của , còn rẻ mạt hơn tưởng."

 

 

Phùng Tứ run rấẩy: "Xin , bẩn tay cô ."

 

 

Chu Đình Đình: “...'

 

 

, nhưng nhịn xuống: "Ừm, vì , thấy chắc là tự đẩy "ngõ cụt ." Phùng Tứ chút hoang mang: "Hả? Ý gì?"

 

 

"Cậu xem,' Chu Đình Đình ân cần dụ dỗ: "Mạng của chỉ đáng mười tệ, còn nhà thì ? Ai cũng nhà cửa tiên tiết kiệm, còn ?”Tay trắng", sợ cái gì chứt

 

 

Phùng Tứ bỗng nhiên "sáng tỏ, đúng !

 

 

Cậu vướng bận và chỗ dựa, rốt cuộc đang sợ cái gì?

 

 

Tại gánh tội danh cho đám súc sinh nhà họ Phùng?

 

 

"Thế nào, một giao dịch ?”

 

 

Giao dịch gì?

 

 

Chu Đình Đình "xem náo nhiệt sợ chuyện lớn, nhất định xen : "Vậy nhé, cho mượn mười tệ, trả mười tệ cho bà lão c.h.ế.t tiệt , mua mạng của , thế nào?”

 

 

Nga

Phùng Tứ suy nghĩ một chút: “Được.

 

 

Chu Đình Đình sảng khoái lấy mười tệ từ trong túi , đưa cho Phùng Tứ: "Đi , để xem , rốt cuộc bao nhiêu bản lĩnh."

 

 

Phùng Tứ nhận lấy tờ mười tệ, nắm chặt trong lòng bàn tay.

 

 

Một lúc , ngẩng đầu Phùng, giọng khàn khàn: “Mẹ, trong lòng , con là con trai của ?”

 

 

Ánh mắt Mẹ Phùng lảng tránh: "Ý con là gì?" -Đoạn tuyệt quan hệ.

 

 

"Con thật sự cho rằng yêu quý con ?”

 

 

Phùng Tứ suy nghĩ một chút: "Nếu để những chuyện xa trong nhà phơi bày, thì mười tệ, mua sự tự do của con.

 

 

"Mày ."

 

 

"Vậy thì "cá c.h.ế.t lưới rách'...

 

 

Mẹ Phùng câm nín, bà Phùng Tứ gây yếu mặt, luôn luôn nhãn nhục chịu đựng, ngay cả chuyện ăn trộm đổ lên đầu, cũng hai lời.

 

 

Vậy mà bây giờ...

 

 

Loading...