Hoắc Thanh Minh: "...' Anh bất đắc dĩ "Không , ý là, ngoại ô thăm Uy Mãnh."
"Anh đột ngột, bất chợt đề nghị xem nó."
Hoắc Thanh Minh thở dài 'Dạo em bận, tính thời gian, em bao lâu đến ngoại ô2?”
Tính toán một chút, cũng hai tháng .
Chu Đình Đình tặc lưỡi,Vậy thì đừng , thật sự tranh thủ thời gian một chuyến."
Nếu , theo cái tính cách ch.ó má của Chu Uy Mãnh, ước chừng là sẽ gây sự.
"Được, chúng ?”
Năm phút , cảm nhận làn gió nhẹ phất qua mặt, Chu Đình Đình tê dại,'Không em , dù gấp, cũng cần gấp gáp như chứ.'
Nói là luôn!
"Ừm,' Hoắc Thanh Minh từ đến nay là hành động, nghĩ đến chuyện xảy mấy ngày , vẫn cảm thấy buồn ,'Nếu chúng nhanh chóng đến đó, đoán chừng Chu Uy Mãnh thể phá hủy nơi đóng quân của chúng .'
Chu Đình Đình: 2ˆ
Cô suýt chút nữa thở nổi, con Chu Uy Mãnh rốt cuộc sống chán , sớm kết thúc cuộc đời sói của nó, bước luân hồi kiếp .
"Nó sống nữa?" Hoắc Thanh Minh: "..."
Anh ho nhẹ một tiếng,'Cũng , chủ yếu là bây giờ là mùa hè, đó mùa xuân, vạn vật hồi sinh chính là lúc tìm bạn đời."
ÔI
Là như .
, điều liên quan gì đến Uy Mãnh?
Chờ , vạn vật hồi sinh + tìm bạn đời.
Chu Đình Đình lập tức kinh ngạc,Ý của là, con ch.ó c.h.ế.t Chu Ủy Mãnh đó tìm bạn đời ?"
"Xem , tin tức của em lạc hậu ."
"Hửm?” Hoắc Thanh Minh mạnh dạn phỏng đoán/Anh đoán, chỉ tìm bạn đời, mà còn sinh con ."
Họ quả thật thấy tiếng kêu non nớt của sói con, thêm đó Chu Uy Mãnh dạo việc gì thì lảng vảng ở chân núi.
Liên tục lảng vảng nhiều ngày thấy bóng dáng Chu Đình Đình, Chu Uy Mãnh nổi giận, nó bắt đầu thường xuyên quấy rối nhân viên canh gác.
Lúc đầu, nhân viên canh gác còn tưởng Chu Uy Mãnh đang đùa giỡn với , nhưng theo thời gian, họ dần dần phát hiện điều bất thường.
Chu Ủy Mãnh, ngày càng hung dữ.
Họ cũng sợ xảy chuyện.
Vì mới báo cáo, đến tai Hoắc Thanh Minh, Hoắc Thanh Minh đối với Chu Uy Mãnh vẫn tương đối hiểu rõ, kết hợp với những thông tin , trực tiếp mạnh dạn suy đoán, đây là đang ầm ï tìm .
Trở về , liền trực tiếp mang Chu Đình Đình .
Chu Đình Đình bây giờ chỉ hận thể thúc giục Hoắc Thanh Minh nhanh lên, nhanh lên nữa.
Một đường chạy như bay đến ngoại ô.
Cô xuất hiện, Chu Uy Mãnh bên liên như phát bệnh động kinh, một đường chạy như điên, chân tay phối hợp lao lòng Chu Đình Đình.
Chu Đình Đình ngờ nó hưng phấn như , nhất thời đụng ngã sấp xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-anh-binh-manh-me-qua-treu-nguoi-ca-nha-vo-yeu-cau-xin-tha-thu/chuong-645.html.]
Chu Đình Đình: ˆ....
Cô cũng khách khí, giơ tay lên cho một cái tát.
"Còn phát điên nữa, tao vặn tai mày ral"
Chu Uy Mãnh ăn cái tát yêu thích và quen thuộc, cả con sói đều tỉnh táo .
"Dẫn đường!"
Đi vài bước, mới phát hiện chỉ Chu Uy Mãnh đến, mà cả đàn sói cũng đến.
Một đàn đông nghịt, thấy mà ghê .
Những lính canh gác trẻ tuổi sợ hãi, tay nắm chặt vũ khí đều đổ mồ hôi.
Ngược Chu Đình Đình bình tính như , đưa tay sờ đầu một con sói, đó đàn sói vây quanh về phía thung lũng SÓI.
Đến thung lũng sói, mới thấy Đại Hoa.
Bên cạnh Đại Hoa còn một con sói cái nhỏ, bụng phình to, là đủ tháng, sắp sinh con .
Chỉ là khi thấy Chu Đình Đình, thần sắc căng thẳng vô cùng, vẫn là Chu Uy Mãnh tiến gân, l.i.ế.m lông, từ từ trấn an sự kích động của nó.
Chu Đình Đình thật sự kinh ngạc, , thì hai tháng cô đến, suýt chút nữa bỏ lỡ lúc Chu Uy Mãnh cha.
Mỹ Mỹ treo cây, thấy Chu Đình Đình, kêu meo meo một tiếng nũng nịu. Đối với điêu , Chu Đình Đình chỉ mắng một câu đồ ch.ó má, nếu nó quá chọc , thì cô cũng đến nỗi nuôi nó như mèo cái lâu như .
, dù cũng là do chính tay cô nuôi lớn, cô cũng đưa tay vuốt ve nó một cái, kịp ôn chuyện cũ, thì phát hiện sói cái nhỏ bắt đầu đau đẻ.
Bụng co rút từng cơn, bộ dạng yếu ớt đó, khiến Chu Đình Đình tê dại.
Được , sớm sinh con muộn sinh con, đợi đến khi cô đến, đứa nhỏ mới bắt đầu sinh.
Hoắc Thanh Minh cách Chu Đình Đình một cách, dù cũng là sói cái sinh con, cho Chu Đình Đình đến gân là lắm , còn Hoắc Thanh Minh...
Là một con thú hai chân giống đực, sói cái nhỏ sinh con cũng gần, thấy ngại !
Chu Đình Đình nhân lúc đàn sói che khuất, vội vàng cho sói cái nhỏ uống một ít nước suối gian, nó vẫn còn cảnh giác với Chu Đình Đình, nhưng đồ bày mắt, cũng đồ ngốc.
Vật lộn hơn một tiếng đồng hồ, đứa nhỏ sinh , Chu Đình Đình đưa tay sờ sói con một cái, ướt sũng.
Có lẽ sự chạm của Chu Đình Đình khiến nó cảm nhận điều gì đó.
Sói con nhỏ bé còn mở mắt, liền run rẩy cái nhỏ xíu, run rẩy tiến vê phía Chu Đình Đình.
Cuối cùng, lên giày của Chu Đình Đình.
Cứ như là, lúc ban đầu gặp Chu Uy Mãnh .
Nga
Trên mặt Chu Đình Đình nở nụ rạng rỡ, cô xoay giòn tan/Hoắc Thanh Minh! Nó sinh ba con sói conl"
Khóe môi Hoắc Thanh Minh nhếch lên nụ nhẹ,"Ừm”"
Nụ đó, một cái vạn năm, cứ thế lòng.
"Ba con đấy!"
"Anh !"
——Hết chính văn——