Chuyện mà cũng thấy ?
thực sự ý định câu đó, thề, chỉ định : "Anh quen …"
Lâm Thanh Bình ngượng ngùng tức giận, đ.ấ.m một cái n.g.ự.c . Anh như hề hấn gì, trong khi tay cô tê rần vì chấn động.
"Được , điều thứ ba là gì?" Anh nắm lấy tay cô.
"Thứ ba… để em suy nghĩ , đợi lúc gặp mặt em sẽ với ." Lâm Thanh Bình ngẩng đầu chằm chằm đôi mắt đen láy, sâu thẳm của , "Cố Quân Thành, chúng gặp là khi nào?"
Cố Quân Thành cũng thẳng cô, trong mắt thoáng qua một chút áy náy, đây là câu hỏi mà thể trả lời.
Lâm Thanh Bình thở dài, lấy tay che mắt , "Cố Quân Thành, đừng em bằng ánh mắt như , em thích ."
Em thích chỉ cảm giác áy náy với em dù là kiếp kiếp .
Cố Quân Thành, em yêu em.
Dù lưu luyến đến , cũng đến lúc chia tay.
Lâm Thanh Bình đưa đến nhà ga, chuẩn đủ loại đồ ăn, nhiều đến mức Cố Quân Thành thấy mà giật .
"Thời tiết nóng, ăn nhiều trái cây , dưa hấu cắt sẵn , để lâu , ăn , dưa gang, kiwi thể để lâu hơn, để dành ăn . Bữa trưa ăn phần cơm , để lâu, tối ăn bánh bao với thịt xông khói và dưa muối, thịt xông khói, xúc xích và dưa muối để lâu , em cũng cho nhiều hơn một chút, ngày mai chỉ cần mua cơm thôi là …"
Lâm Thanh Bình dặn dò từng câu, sợ chu đáo.
"Không cần…" Cố Quân Thành định cần nhiều như , túi đồ ăn còn to hơn cả túi hành lý của , nhưng khi thấy ánh mắt ướt át và cái mũi nhăn của Lâm Thanh Bình, những lời còn liền nuốt chửng, tiếp nhận tất cả đồ đạc, chỉ trả lời một chữ, "Ừ."
Lâm Thanh Bình lúc mới , giọng dịu dàng, "Lên tàu !"
"Ừ, em cũng giữ gìn sức khỏe, chú ý an ."
Khi sắp chia tay, con dường như những lời vô dụng, nhưng, mỗi câu đều là những lời quan trọng nhất trong lòng.
"Ừ." Lâm Thanh Bình chuẩn , nhón chân nhanh chóng hôn một cái lên mặt .
Khiến Cố Quân Thành trở tay kịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-104-em-muon-anh-yeu-em.html.]
Trong lúc hoang mang đầu , Lâm Thanh Bình bỏ chạy, vẫy tay đầu hét to, "Cố Quân Thành! Bảo trọng nhé!"
Cố Quân Thành theo bóng lưng cô, lâu lâu động đậy, mãi cho đến khi nhân viên tàu hỏa đến thúc giục lên tàu, mới bước lên chuyến tàu.
Lâm Thanh Bình chỉ dám đầu khi thấy tiếng còi tàu.
Đoàn tàu từ từ khởi hành, ở cửa sổ, dường như đang vẫy tay với cô.
Nước mắt cô lập tức rơi xuống…
Vẫn là yêu đó thôi…
Vậy thì, còn nghĩ gì nữa? Còn để ý gì nữa? Vẫn là, hãy trân trọng cơ hội trở yêu mà trời xa ban cho …
Sau khi Cố Quân Thành rời , những ngày tháng bắt đầu trở nên đơn điệu.
Lâm Thanh Bình theo sát mẫu áo trong xưởng, còn Thanh Vân thì kèm cặp bài vở cho Tiểu Cầm.
Cuối tháng, điểm công bố.
Lâm Thanh Bình và Thanh Vân chạy về huyện để tra điểm.
Vân Vũ
Cố Hữu Liên yên tâm, kéo Đỗ Căn cùng với họ.
Quả nhiên, ở nơi tra điểm còn gặp cả Mã Văn Vũ.
Lúc đó đông đến tra điểm, qua tấp nập, Lâm Thanh Bình cũng sợ.
Lâm Thanh Bình nhớ , lúc cháu trai cô thi đại học thể tra điểm qua điện thoại, về còn cách tra điểm mạng, nhưng bây giờ, chỉ thể đến tận nơi xem.
Ở huyện họ, điểm của tất cả thí sinh đều dán , trưng bày ở bảng tin, tự đến xem.
Khi họ đến, bảng tin chật kín , Mã Văn Vũ cũng đang chen lấn trong đó, chen hét, "Tránh ! Tránh ! Đừng phiền xem điểm con trai , nó chắc chắn là nhất !"