Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 109: Chuyện cũ không đáng nhớ lại
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:33:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chí Viễn ốm ba ngày.
Ba ngày khỏe gần như bình thường.
Lâm Thanh Bình trở về nhà máy.
Trước khi , cô cho Chí Viễn một phần sữa tươi trân châu trứng. Chí Viễn ngoan ngoãn ăn hết.
Sau bữa sáng, Cố Hữu Liên và Đỗ Căn đưa Tiểu Mạch đến. Hai đứa trẻ ngoan ngoãn chào tạm biệt lớn. Lâm Thanh Bình, Thanh Vân cùng Cố Hữu Liên và chồng lên đường.
Chí Viễn nhắc chuyện cô thủ đô nữa, dường như chấp nhận, cũng giống như hiểu lời giải thích của Lâm Thanh Bình.
Chỉ là, Lâm Thanh Bình mới về nhà vài ngày, trong nhà máy xảy chuyện.
Chính xác mà , là em trai cô, Lâm Gia Quý, gây chuyện.
Lâm Gia Quý ban bảo vệ nhà máy bắt giữ, với lý do ăn trộm mẫu áo của nhà máy định bán cho xưởng may khác. Hắn thừa nhận, hiện giờ đang giam tại nhà máy, chuyển đến đồn công an, là vì nể mặt Lâm Thanh Bình, chờ cô về xử lý.
Cố Hữu Liên chuyện , im lặng ý tứ cùng Đỗ Căn, lên tiếng.
Đây là chuyện nhà của Thanh Bình, họ tiện lắm lời. Dù trong lòng họ thực sự hiểu nổi vì Thanh Bình một em trai bất tường như .
Hai vợ chồng về ký túc xá .
Lần về nhà , chồng hỏi Đỗ Căn, bắt Đỗ Căn giao tiền lương cho bà quản lý.
Đỗ Căn đưa nổi.
Bởi vì, tiền trong tay Cố Hữu Liên.
Lần hai vợ chồng cãi , Cố Hữu Liên yêu cầu mỗi tự quản tiền của . Đỗ Căn những đồng ý, mà còn giao nốt tiền của cho Cố Hữu Liên.
Hai kết hôn do tình yêu tự nguyện, tình cảm vốn , thể giận mãi ?
Đỗ Căn chịu nhún nhường, Cố Hữu Liên cũng thu tiền, bực tức nữa.
Cố Hữu Liên lòng , dù hơn một vạn đồng chồng lấy tiếp tế cho nhà ngoại, thể nào lấy , nhưng cô nghĩ chỉ cần chịu khó , lý nào kiếm tiền?
ngờ, về chồng cho tức.
Bởi vì chồng lấy tiền từ Đỗ Căn, dùng lời lẽ ám chỉ, chèn ép Cố Hữu Liên.
G.i.ế.c một con gà hầm cho con trai ăn, mỉa mai một câu: "Con gà đẻ trứng, g.i.ế.c thì để lãng phí lương thực ?"
Lại với Đỗ Căn: Tiền giữ cho , thì để gì? Đã hậu duệ để thừa kế!
Rồi cứ trong nhà đập chậu đập bát, rằng Cố Hữu Liên hại nhà họ Đỗ tuyệt tự.
Cố Hữu Liên tức giận. Gọi là tuyệt t.ử ? Chẳng lẽ Tiểu Mạch là con của Đỗ Căn ?
thế cũng vô ích, trong mắt chồng, con gái là hậu duệ.
Thế nên, hôm đó thằng Vạn Bảo đến.
Mẹ chồng , nhận cha , thì thể đổi nữa.
Vì việc , cả nhà chia tay trong bất hòa.
Lúc , trong lòng Cố Hữu Liên vẫn còn nén giận.
Đỗ Căn cũng buồn phiền, mới hòa với vợ, giờ cô thèm đến .
Đến ký túc xá, Đỗ Căn liền giãi bày nỗi oan ức với Cố Hữu Liên: "Vợ ơi, bậy những lời đó, là . Anh còn cãi với bà , về phía em mà."
Cố Hữu Liên hừ lạnh: "Vậy ? Thế thằng Vạn Bảo nhà thì ? Nó gọi 'cha' cũng thấy phản đối gì!"
"Chỉ là trẻ con thôi, cho qua chuyện là . Dù cũng là họ hàng, với , hiện giờ chúng tiền, cho dù nhận một đứa con trai về nuôi, cũng là nuôi nổi, cũng cho Tiểu Mạch thêm bạn mà!" Đỗ Căn tươi .
Cố Hữu Liên hừ một tiếng, lục lọi trong bọc, lấy một gói vải, mở , bên trong là một sổ tiết kiệm, tiền hai vợ chồng cô và Đỗ Căn kiếm nửa năm nay.
Cô cho xem tiền: "Anh xem , trong một nửa là của , bây giờ chúng hãy đến ngân hàng rút một nửa , em trả cho , dùng tiền của mà nuôi con trai! Đừng kéo em ! Em cần con trai, tiền của em đều là của Tiểu Mạch!"
Đỗ Căn cô , hoảng hốt, vội vàng gập sổ tiết kiệm , nhét lòng cô: "Sao thể như ? Của đương nhiên là của em? Chúng đồng ý với là sẽ sống với , đừng nhắc đến chuyện của của em nữa. Thôi, thôi, chúng chỉ một đứa con gái thôi!"
Cố Hữu Liên hừ một tiếng: "Vậy thì từ tháng , em sẽ đưa tiền của em cho , từng chút một, cho đến khi trả hết tiền trong sổ."
Đỗ Căn buồn nổi, cũng gì nữa, ôm lấy Cố Hữu Liên nũng nịu.
Cố Hữu Liên lúc đầu giận dữ giãy giụa một chút, nhưng đó cũng mặc kệ . Dù nữa, Đỗ Căn là cô tự chọn, luôn đối xử với cô, cũng lời cô, hai mực yêu thương .
Còn Lâm Thanh Bình thì cùng Thanh Vân đến ban bảo vệ.
Trên đường gặp Tiểu Cầm, vẻ mặt Tiểu Cầm như thôi.
Vân Vũ
Lâm Thanh Bình kéo cô : "Cậu gì thì , với mà còn giấu giếm?"
Tiểu Cầm liền nhỏ: "Sư phụ, thấy, những lời em trai cô , cho cô lắm, nhưng sợ nhiều chuyện…"
"Hắn thế nào?" Tính cách thằng em cô, cô quá rõ!
"Hắn …" Tiểu Cầm khẽ: "Nếu ai dám động , khi cô về, cô sẽ tính sổ, cô sẽ rời khỏi nhà máy , khiến đều cơm ăn."
Lâm Thanh Bình lạnh, nó cũng hiểu chuyện đấy chứ, tầm quan trọng của cô với xưởng may, lấy đó để uy h.i.ế.p khác.
Kiếp thằng em cô đúng là như !
Đi cũng ký sổ, đến cũng "chị thế thế nọ", về cháu trai cô cũng học theo trò đó — "cô thế thế nọ". Chúng thậm chí cần cái tên, đầu chỉ đội mỗi mấy chữ "em trai Lâm Thanh Bình" và "cháu trai Lâm Thanh Bình", cũng ngang nhiên, chỉ việc ký sổ, mỗi cuối tháng, một đống khách sạn, hộp đêm, nhà hàng, trung tâm thương mại, các cơ sở giải trí đủ loại mang hóa đơn đến đòi tiền, thẻ tín dụng mỗi tháng đều cháy, tin nhắn gửi đến chỗ cô, và cô là trả.
trách ai ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-109-chuyen-cu-khong-dang-nho-lai.html.]
Trách chính cô!
Chẳng là do chính cô nuông chiều ?
Lâm Gia Quý trong phòng ban bảo vệ, của ban bảo vệ còn cung phụng đồ ăn thức uống t.ử tế, thực sự sợ cái lời đe dọa đó của .
Chuyện trực tiếp cho trưởng xưởng cũng đau đầu.
Không xử lý thì công khai ăn trộm thiết kế của nhà máy đem bán, giải thích với các nhân viên khác?
Xử lý thì là em trai của sư phụ Lâm, thực sự dám đắc tội, phật lòng sư phụ Lâm, nhà máy còn trông cậy cô !
Khi Lâm Thanh Bình đến ban bảo vệ, còn ngoài cửa thấy tiếng gào thét của em trai: "Thức ăn là thứ gì thế? Tao ! Tao ăn thịt! Còn đùi gà nữa!"
Hừ! Còn chê đồ ăn ngon.
Trưởng phòng bảo vệ cùng Lâm Thanh Bình, ái ngại: "Hôm nay nhà ăn thịt gà xào…"
Lâm Thanh Bình lắc đầu, hiệu : "Kệ ."
Trưởng phòng bảo vệ yên tâm. Gần đây sắp nhận đơn đặt hàng cho quần áo mùa thu, trưởng xưởng dặn dặn , nhất định công tác bảo vệ, đừng để như , mẫu áo đ.á.n.h tráo!
Trưởng phòng bảo vệ rõ tầm quan trọng của việc !
Điều liên quan đến phúc lợi của thể nhân viên trong nhà máy! Đâu dám lơ là!
Ngày nào cũng dẫn tuần tra, canh gác công khai và bí mật, kết quả là bắt em trai sư phụ Lâm.
Tên chịu nổi tra hỏi chút nào, hỏi là khai hết, còn khai luôn việc mẫu áo đ.á.n.h tráo cũng là do , rằng Phùng Đắc Bảo đưa cho năm mươi đồng, chỉ đạo .
Trưởng xưởng xong suýt ngất vì tức giận.
Năm mươi đồng mà phá hoại thiết kế của chị gái, đó là chị gái ruột đấy!
dù tức giận thế nào, cũng đợi Lâm Thanh Bình về xử lý việc .
Lâm Thanh Bình về, ban bảo vệ gọi trưởng xưởng.
Giọng Lâm Gia Quý trong phòng vẫn ngang ngược: "Các dám đối xử với tao như thế ! Đợi chị tao về, coi chừng tao bảo chị tao, khiến cả nhà máy các bán một cái áo nào!"
Sao dám chứ!
Lâm Thanh Bình thực sự hiểu nổi.
Một năm nay, cô đáp ứng những yêu cầu đòi hỏi từ nhà đẻ nữa, thể đổi con , tại em trai cô vẫn dám ảo tưởng như ?
giống hệt kiếp !
Đến công ty tìm phòng kế toán đòi rút tiền tùy tiện, kế toán chịu, cũng ngang ngược y như : Đợi tao bảo chị tao, để chị tao đuổi việc mày!
Kiếp cô thật sự quá ngốc!
Kéo khỏi phòng kế toán, lấy tiền của bù đắp cho , dỗ dành kế toán…
Lâm Thanh Bình ngoài cửa, đau lòng nghĩ về những chuyện ngốc nghếch ngày xưa, ngờ Thanh Vân nhịn , đẩy cửa xông , tát thẳng mặt Lâm Gia Quý.
Lâm Gia Quý tát cho choáng váng.
Lâm Thanh Bình cũng sửng sốt, bởi vì em gái vốn hiền lành nhu mì nhất, chịu thương chịu khó, bằng kiếp một cuộc hôn nhân kìm kẹp đến mức qua đời sớm vì bệnh khi còn trẻ.
Lâm Gia Quý choáng váng trong giây lát, ôm mặt phát điên: "Chị Thanh Vân? Chị dám đ.á.n.h em? Chị dám đ.á.n.h em?"
"Tao đ.á.n.h mày?" Lâm Thanh Vân tức giận quanh, tìm kiếm công cụ thể tiếp tục đánh, cuối cùng cầm lấy cây chổi quét hất thẳng mặt : "Tao đ.á.n.h mày thì ai đánh? Tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày! Mày còn là ? Mày hại chị Thanh Bình như ? Chị Thanh Bình vất vả như thế nào mới ngày hôm nay! Lúc chị Thanh Bình thức thâu đêm may sửa quần áo, mày thấy ? Chị vất vả như , mày ở đây giật chân chị ! Làm nhục nhà chúng ! Mày còn là ?"
Lâm Thanh Bình, trưởng phòng bảo vệ và trưởng xưởng chạy đến, đều Thanh Vân đuổi đ.á.n.h Lâm Gia Quý, sửng sốt.
Trưởng phòng bảo vệ và trưởng xưởng nên khuyên, hoặc khuyên thế nào.
Lâm Thanh Bình thì ý định khuyên.
Đáng lý trận đòn nên do cô đánh, nhưng cô vui khi thấy Thanh Vân tính khí.
Con vẫn nên tính khí, bằng , như kiếp , Thanh Vân tính tình nhu nhược, kiếp dù học, cô vẫn lo lắng em gái sẽ khác bắt nạt.
Bây giờ thể nổi nóng, là một chuyện .
Lâm Gia Quý đuổi chạy khắp phòng, chạy đến chỗ Lâm Thanh Bình, nắm lấy cô trốn tránh, gào to: "Chị Thanh Bình, chị Thanh Bình, chị chị Thanh Vân kìa, chị Thanh Bình cứu em!"
Lâm Thanh Bình nhớ lúc nhỏ.
Lâm Gia Quý nuông chiều, thích gây chuyện, yếu đuối, đ.á.n.h với trẻ con trong làng thua, lóc chạy về kêu Lâm Thanh Bình: chị Thanh Bình, chúng nó bắt nạt em, chị Thanh Bình cứu em.
Cô, từ nhỏ nhồi nhét yêu thương bảo vệ em trai, cầm ngay cái xẻng xông liều mạng, trả thù cho em trai, dù bản thương cũng bảo vệ em trai…
Nhớ , trong lòng vẫn đau.
Chuyện cũ thật đáng nhớ …
"Thôi, Thanh Vân, đừng đ.á.n.h nữa." Cô ngăn em gái tiếp tục cầm chổi đuổi đ.á.n.h .
Em trai cô tưởng chị gái sẽ bảo vệ như ngày xưa, nức nở: "Chị, vẫn là chị với em nhất, chị sẽ quản em nữa, em tin, vẫn là chị nhất…"
Lâm Thanh Bình thầm lạnh.
Em trai cô kể lể: "Chị, chị lúc chị ở đây, trong nhà máy bắt nạt em thế nào ? Nhốt em , còn cho em ăn cơm! Chị dạy cho chúng một bài học thật nặng! Đừng thiết kế quần áo cho chúng nữa! Khiến chúng bán áo!"