Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 112: Sao anh lại đến đây?

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:34:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô rút túi tiền , đặt lòng chồng.

Mẹ chồng vẫn còn định ép cho cô, cô liền ôm chầm lấy bà, rúc vai bà mà nũng, "Con lấy tiền , con tiền . Con chỉ đồ ăn thôi, chịu thêm cho con chút đồ ăn gì, mấy hũ đủ để dành ăn trong một hai tháng chứ? Con ăn một tuần là hết sạch!"

Từ khi trọng sinh trở về, dù hòa thuận với chồng, nhưng cô từng ôm ấp mật như .

Phải là, Lưu Phân cả đời từng mật kiểu với ai.

Cố Hữu Liên là con gái lớn, hiểu chuyện giỏi giang, với tư cách là chị cả, sớm gánh vác trách nhiệm trong nhà, nên từ lâu còn cái dáng vẻ nũng của một cô con gái nhỏ với nữa.

Cố Quân Thành thì càng cần nhắc tới, tính tình cứng nhắc như đá.

Lưu Phân thể ngờ , cô con dâu ôm lấy bà mà nũng như thế, lập tức sửng sốt.

Phía vang lên giọng của ông nhà, "Có thứ gì đáng giá , mấy món dưa muối cũng chẳng chịu thêm chút nào, ít như đúng là đủ ăn thật!"

Đây là thấy lời của Lâm Thanh Bình, đang trách chồng đây.

Trong mắt Lâm Thanh Bình, sự tồn tại của bố chồng mấy rõ nét.

Sáng sớm , tối muộn mới về, ăn cơm tối xong là nghỉ ngơi sớm.

Dường như cả năm cũng chẳng mấy câu, nhưng câu lúc khiến Lâm Thanh Bình bật .

Mẹ chồng cũng buồn kém, "Là thứ gì ngon lành gì chứ?" Rồi chỉ Lâm Thanh Bình, "Cứ ăn , một thời gian nữa ."

"Dì ơi, dì còn cần gì nữa ?" Chí Viễn cũng từ bên ngoài trở về, tay xách hai con cá, quần áo ướt sũng.

"Cháu gì thế? Đánh với cá ? Mau quần áo ." Lâm Thanh Bình vội vàng . Người ướt nhẹp thế , đừng để cảm đấy.

Chí Viễn gật đầu, đưa cá cho Lưu Phân, "Cho dì ăn ạ."

Nói xong liền quần áo.

Lâm Thanh Bình đang định hỏi nó ý gì, thì Tiểu Mạch theo nó bước , khẽ , "Dì ơi, Chí Viễn ca đặc biệt bắt cá cho dì đấy, bắt cả buổi chiều. Cháu , nhà đến nơi xa, một mâm cơm ngon để tiễn đưa, gà vịt trong nhà do cháu mua, nên cháu bắt cá…"

Lâm Thanh Bình thở dài, "Đứa bé …"

Đợi Chí Viễn quần áo xong bước , Lâm Thanh Bình gọi nó , "Chí Viễn, ngày mai dì sẽ lên đường , cháu giúp dì xem còn thiếu gì ?"

Chí Viễn thế, lập tức bộ lớn tiến đến.

Nó thật sự kiểm tra vali của cô một cách nghiêm túc, thấy tấm thẻ gỗ do chính tay nó khắc, khuôn mặt ửng hồng hổ.

Kiểm tra xong một lượt, nó lắc đầu, "Không gì thiếu , mang hết ạ?"

Lâm Thanh Bình , "Có, còn một thứ nữa."

Chí Viễn hiểu, nhíu mày, "Là gì ạ?"

Lâm Thanh Bình bước đến mặt nó, đột nhiên giơ tay, bế thốc nó lên.

Chí Viễn mặt đỏ bừng, hiểu Lâm Thanh Bình đang gì.

Lâm Thanh Bình bế nó, vali cố ý nhíu mày, bộ khó xử, "Ái chà, để Chí Viễn chỗ nào mới nhét đây!"

Chí Viễn ngạc nhiên cô, "Dì… dì ơi… dì gì cơ?"

"Dì , dì còn mang Chí Viễn theo nữa! nhét thế nào bây giờ?" Lâm Thanh Bình .

"Cái… cái gì cơ ạ…" Chí Viễn vẫn tin tai .

Tiểu Mạch bên cạnh nhịn nữa, lớn tiếng , "Dì sẽ dẫn cháu theo đến Thủ đô đó!"

"Thật… thật ạ?" Chí Viễn bỗng nhiên .

"Đương nhiên là thật! Đồ ngốc!" Lâm Thanh Bình đặt nó xuống, cù nhẹ mũi nó.

Chí Viễn đó, chùi nước mắt, .

Tiểu Mạch lấy ngón tay chỉ nó, "Chí Viễn ca ca ngốc ."

Chí Viễn mừng đến phát ngốc, cho dù Tiểu Mạch chế giễu thế nào, nó cũng lời nào, chỉ chùi nước mắt .

Lưu Phân chuyện cũng vui, dường như bỗng ăn một viên t.h.u.ố.c an thần, cảm thấy Chí Viễn theo thì Lâm Thanh Bình sẽ lòng đổi .

Đối với tâm lý như của chồng, Lâm Thanh Bình để tâm nhiều. Ngày hôm , Lâm Thanh Bình và Thanh Vân dẫn theo Chí Viễn cùng lên đường về phía Bắc.

Bố chồng và Tiểu Mạch tiễn họ tận đầu làng.

Lâm Thanh Bình thấy trong mắt họ đầy lo lắng, đặc biệt là Tiểu Mạch, cứ vẫy tay với Chí Viễn ngừng, lưu luyến.

Hai đứa trẻ chơi với lâu như , nảy sinh tình bạn, đột nhiên xa , đặc biệt Chí Viễn còn đến Thủ đô, trong lòng Tiểu Mạch sẽ nghĩ gì.

Vân Vũ

, Lâm Thanh Bình thể đem Tiểu Mạch theo, bởi Tiểu Mạch còn bố , và lẽ là cô ích kỷ , một vấp ngã là một kinh nghiệm, kiếp nuôi con cho em trai, rốt cuộc cũng chẳng kết cục gì…

Đến Thủ đô thậm chí còn tàu hỏa chạy thẳng, Lâm Thanh Bình và Thanh Vân xách hành lý, dắt Chí Viễn, ba ngày hai đêm mới đến Thủ đô.

Trường học vẫn khai giảng.

Lâm Thanh Bình sốt ruột, dùng giấy giới thiệu tìm một nhà trọ gần trường tạm thời ở .

Ba ngày hai đêm tàu, ngay cả một đứa trẻ tràn đầy năng lượng như Chí Viễn cũng chịu nổi, đến nhà trọ tắm rửa xong, ngay cả cơm cũng ăn ngủ .

Lâm Thanh Bình tắm xong bước , thôi, cứ nghỉ ngơi .

Ngủ một giấc, đến sáng hôm mới tỉnh dậy.

Ra ngoài tiệm ăn sáng, mới thực sự mục sở thị Thủ đô là như thế nào.

Lâm Thanh Bình kiếp thường đến Thủ đô, nhưng đó đều là nhiều năm , Thủ đô lúc vẫn khác so với mười năm hai mươi năm .

Bước khỏi nhà trọ, thấy bên ngoài xe đạp vội vã .

Xe điện buýt hai toa chạy chậm rãi, dừng ở trạm xe buýt, trong xe vốn chật cứng , vẫn cố gắng chen lên.

Chí Viễn ngây .

Thành phố tỉnh nó thấy gì lạ, nhưng Thủ đô thì thực sự khác với thành phố tỉnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-112-sao-anh-lai-den-day.html.]

Lâm Thanh Bình tìm một tiệm ăn sáng, gọi đồ ăn.

Toàn là những món Chí Viễn từng ăn.

Hơn nữa ba ngày đêm ăn uống gì t.ử tế, đều đói .

Chí Viễn thấy cái gì cũng ăn.

Lâm Thanh Bình liền gọi một đống, bánh rán đường, lục lọi, quẩy, bánh rán dầu, bánh bao, sữa đậu nành…

Thấy đang uống sữa đậu xanh, Lâm Thanh Bình nổi lên ý định trêu chọc, cũng gọi cho Chí Viễn một bát.

Cậu nhóc tưởng là sữa đậu nành, cầm lên là uống…

Lâm Thanh Bình đợi nó đổi sắc mặt, kết quả, mặt biến sắc, một uống hết nửa bát.

???

Lâm Thanh Bình thể tin nổi, "Cái … ngon ?"

Chí Viễn lắc đầu.

"Vậy cháu…" nhíu mày lấy một cái?

Chí Viễn cũng bối rối, "Sao ạ? Khát nước, uống như nước thôi ạ!"

Lâm Thanh Bình: ???

nhầm ? Có uống sữa đậu xanh như uống nước?

"Nó giống vị nước ?"

Chí Viễn suy nghĩ một chút, "Chua hơn một chút, ngọt, ngoài chẳng giống ạ?"

Lâm Thanh Bình: ???

Cuộc đối thoại của hai khiến Thanh Vân cũng tò mò, "Vị nó thế nào ?"

"Em cũng thử ?" Lâm Thanh Bình hỏi.

Thanh Vân gật đầu.

Lâm Thanh Bình đành hỏi Chí Viễn, "Đợi chút nữa Nhị Di uống nổi, cháu uống thêm một bát nữa ?"

Chí Viễn vẻ mặt "tại thể", gật đầu, "Uống như nước ạ!"

Thôi .

Kết quả, Thanh Vân chỉ dùng thìa múc một ngụm nhỏ nếm thử, bắt đầu nôn ọe đất trống bên cạnh.

Lâm Thanh Bình: Phải ! Phản ứng như mới đúng chứ! Chí Viễn là tiểu quái vật gì !

Chí Viễn ánh mắt "các mới là quái vật", lặng lẽ uống nốt bát của Thanh Vân.

Lâm Thanh Bình và Thanh Vân phục sát đất, đặc biệt là Thanh Vân, ăn cuồng lên các món khác để át cái mùi vị .

Ba ăn no nê, Lâm Thanh Bình trả tiền xong, "Về nhà trọ lấy ít đồ, chúng phố xem nào!"

Hôm nay một nhiệm vụ quan trọng cần thành.

Thế nhưng khi Lâm Thanh Bình trở về nhà trọ, nhân viên nhà trọ bảo với cô tìm.

"Ai ?" Lâm Thanh Bình tưởng là Mai Lệ, nhưng Mai Lệ ở nhà máy ?

"Ồ, là , đến kìa!" Nhân viên phục vụ chỉ tay về phía cầu thang.

Lâm Thanh Bình ngẩng đầu , chiếc túi nhỏ trong tay rơi xuống đất.

Là Cố Quân Thành!

Sao thể là Cố Quân Thành !

"Sao ngây thế?" Cố Quân Thành từ chỗ cầu thang hướng về phía họ tới.

Một câu đ.á.n.h thức trong mộng!

Lâm Thanh Bình như chợt tỉnh, gọi một tiếng "Cố Quân Thành", chạy ào tới chỗ , ôm chầm lấy .

Cố Quân Thành tự nhiên.

Ngay cả ở Thủ đô, giữa chốn đông mà nam nữ ôm chặt lấy như cũng mấy phổ biến.

Cố Quân Thành thấy nhân viên phục vụ ngại ngùng đảo mắt chỗ khác.

Buồn nhất là Chí Viễn, hai tay bịt chặt, che mắt , còn hiệu cho Thanh Vân, bảo cô cũng bịt mắt theo.

Khiến Thanh Vân buồn : Mày nhiều lắm đấy.

Lâm Thanh Bình quan tâm đến ánh mắt của khác, lúc sự chú ý bộ dồn Cố Quân Thành, trong mắt cũng chẳng ai khác, chỉ ôm chặt Cố Quân Thành mừng rỡ hỏi, "Sao đến? Sao ở đây? Chân khỏi hẳn ?"

Cố Quân Thành tính cô, cũng rằng, cô chỉ ôm như là kiềm chế lắm , dù tự nhiên nhưng cũng đẩy cô , trả lời câu hỏi cuối cùng của cô , "Khỏi , khỏi hẳn ."

"Thật tuyệt quá!" Lâm Thanh Bình xoay quanh một vòng, vô cùng mừng rỡ, mừng đến mức quên mất hỏi tiếp tại xuất hiện ở Thủ đô, chuyển sang một vấn đề khác, "Sao chúng em ở đây?"

"Đoán thôi, các em chắc chắn ở gần trường học." Cố Quân Thành ánh mắt về phía hai phía , cúi đầu với Lâm Thanh Bình, "Chúng lên chuyện nhé, đừng đây nữa."

"Ồ ! Em mừng quá đến mụ cả ." Lâm Thanh Bình kéo Cố Quân Thành, gọi Thanh Vân và Chí Viễn, trở về phòng.

Về đến phòng, Chí Viễn hỏi , Cố Thúc tại đến Thủ đô? Là đến thăm bọn cháu ?

Lâm Thanh Bình lúc mới nhớ , còn một câu hỏi lời giải đáp!

Cô nghĩ chắc chắn cố ý đến thăm họ, bởi bận như mà, thế nhưng, câu trả lời của Cố Quân Thành khiến cô vô cùng kinh ngạc, "Anh gì cơ? Thật ?"

"Ừ!" Trong mắt Cố Quân Thành ánh lên nụ nhẹ nhàng, " , là thật, cũng đến để học."

 

Loading...