Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 113: Tổ Ấm Của Chúng Ta
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:34:06
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Thanh Bình sắp phát điên lên mất.
Là vì vui sướng đến phát điên!
Không chỉ vì sẽ thời gian gặp gỡ Cố Quân Thành ở thủ đô, điều quan trọng hơn là ở kiếp , Cố Quân Thành đến học đại học! Nửa năm nữa sẽ hi sinh!
Bây giờ đến học , liệu sẽ hi sinh nữa?
"Á—— Cố Quân Thành!" Lâm Thanh Bình hét lên, lao lòng , ôm chặt lấy cổ , "Anh... thật là tính! Lại với em, thể nhịn chứ! Sao thể với em chứ!"
Cố Quân Thành ban đầu nắm lấy cánh tay cô, dường như gỡ cô khỏi , nhưng cô ôm chặt đến mức đành bỏ cuộc, ngược còn bế cô lên.
"Bất ngờ ?" Anh khẽ bên tai cô.
Đâu chỉ là bất ngờ!
Thật sự là vui đến phát điên!
"Cố Quân Thành..." Giọng cô bỗng trở nên ngọt ngào, như siro đường, ngọt ngào đến mức khiến lòng cũng như ngâm trong siro.
"Ừm..." Anh trầm giọng đáp , cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô.
"Ừm..." Cô rên khẽ, tay nắm chặt lấy quần áo , "Đợi ..."
Thanh Vân và Chí Viễn vẫn còn ở đây mà!
"Họ ngoài ." Giọng khàn khàn .
Lâm Thanh Bình: ...
Lâm Thanh Bình dù thì cũng gì nữa...
Mãi lâu , mới buông cô .
Lâm Thanh Bình rạp n.g.ự.c , mặt đỏ bừng, môi cũng ửng hồng, ánh lên vẻ ẩm ướt, như những viên kẹo trái cây đỏ thắm.
Cố Quân Thành thấy, cúi đầu mạnh mẽ hôn thêm một cái.
Đến ngạt thở.
"Chúng còn ngoài xem nhà nữa! Đi ngay bây giờ nhé?" Lâm Thanh Bình miệng thì , im n.g.ự.c nhúc nhích.
Cố Quân Thành thấy buồn , khẽ vỗ nhẹ lưng cô, "Vậy thì thôi."
"Ừm." Lâm Thanh Bình đáp lời, nũng nịu trong lòng một chút, mới bước định gọi Thanh Vân và Chí Viễn cùng xem nhà.
Thế nhưng, trái tim cứ đập thình thịch, chân bước mềm nhũn, cả suýt ngã xuống đất.
Cố Quân Thành nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy cô, cô mới ngã.
"Em ? Hay nghỉ thêm chút?" Cố Quân Thành nhịn .
Lâm Thanh Bình liếc một cái đầy trách móc, "Đều là do cả! Đi nhanh ! Để lâu cho!"
Cô là điều, nhưng điều đó chỉ giới hạn mặt Cố Quân Thành thôi! Cô từng buông thả mặt ngoài bao giờ ?
Liếc một cái, cô mở cửa bước ngoài.
Thanh Vân và Chí Viễn đang đợi ở phòng bên cạnh, thấy cô đều bộ mặt "Chúng cháu hai gì".
Thanh Vân ngoan ngoãn gọi một tiếng "Chị rể", Chí Viễn cũng toe toét gọi "Chú Cố".
Rõ ràng là cuộc chuyện bình thường, nhưng trong khí một sự kỳ quặc nào đó, kiểu ai nấy đều nhưng .
Cố Quân Thành giữ khuôn mặt nghiêm túc và chững chạc, "Ừm" một tiếng.
Lâm Thanh Bình vẫn luôn nghĩ khá dày mặt, nhưng bây giờ xem , chắc ...
Mắt cô đảo qua đảo , liếc mấy , vờ như thấy, vòng tay qua vai cô, hết sức nghiêm túc , "Đi thôi."
Thực Lâm Thanh Bình thực sự hiểu rõ về chính sách cho thuê và mua nhà ở thời đại , lúc cũng môi giới bất động sản, nhưng cô cục quản lý nhà đất, cô vốn định đến đó và ủy ban nhân dân phường hỏi thăm, xem nhà nào bán hoặc cho thuê , nhất là thể mua .
Kết quả, Cố Quân Thành dẫn cả ba bọn họ thẳng tiến.
"Chúng thế?" Lâm Thanh Bình bước phố thủ đô, lúc ở thủ đô, sự phồn hoa vẫn còn phảng phất thở mộc mạc.
"Em là xem nhà ?" Cố Quân Thành .
Lâm Thanh Bình sững , "Không chứ? Anh tìm nhà ?"
Cố Quân Thành còn giữ kín, "Đến nơi thì em ."
Khiến Lâm Thanh Bình bóp mạnh cánh tay .
Cố Quân Thành dẫn cô đến một con phố những ngôi nhà mái bằng gạch gỗ hai tầng.
"Đến nơi ." Cố Quân Thành dắt cô đến một cánh cửa màu đỏ tươi, lấy một xâu chìa khóa, mở cửa.
"Cái ..." Lâm Thanh Bình sững cửa.
Đây là một ngôi nhà bảo dưỡng vô cùng hảo.
Hai tầng, sàn gỗ màu đỏ sẫm, tường trắng toát, một vết bẩn, cửa sổ cũng là cửa gỗ màu đỏ sẫm. Có lẽ, từ góc của vài chục năm , tông màu và ngôi nhà như sẽ vẻ sến, đầy thở thời đại, nhưng ở thời điểm hiện tại, đây chắc chắn là một ngôi nhà .
Lâm Thanh Bình đặt tay lên cánh tay Cố Quân Thành, "Anh định với em, đây chính là ngôi nhà chúng sẽ ở chứ?"
"Đương nhiên , thì dẫn em đến đây gì?" Cố Quân Thành nhét chìa khóa tay cô, "Em xem , cũng đến xem , nhà Vũ Thiên Bình giúp tìm."
Thảo nào...
Trong thời đại môi giới bất động sản , một ngôi nhà như , chút quan hệ địa phương, thật sự chắc tìm .
Vân Vũ
Lâm Thanh Bình lập tức gọi Thanh Vân và Chí Viễn nhà.
Căn nhà hai tầng , tổng cộng bốn phòng, tầng một phòng, tầng ba phòng, bếp, một phòng khách lớn, quan trọng nhất là, cả tầng lẫn tầng đều nhà vệ sinh!
Điều ở thời đại thật quá khó !
"Cố Quân Thành!" Cô hào hứng chạy lên chạy xuống, xem xong một lượt, mặt Cố Quân Thành, vô cùng phấn khích.
Cố Quân Thành vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và chững chạc , "Thế nào? Được chứ?"
"Ừm!" Cô gật đầu mạnh, "Quá luôn! Tốt quá! Anh thuê ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-113-to-am-cua-chung-ta.html.]
"Ừm, tiền thuê trả , chỉ là, chỉ một căn nhà trống trơn và đồ đạc đơn giản, ngoài gì khác, chủ yếu cũng sợ chuẩn chúng thích, nên đợi nữ chủ nhân đến." Cố Quân Thành giải thích.
"Vậy là quá ! Cố Quân Thành, cảm ơn !" Cô nôn nóng ngay bây giờ mua đồ, trang trí cho ngôi nhà .
Cố Quân Thành thì khẽ , "Nói gì !"
Lâm Thanh Bình , chính là cảm ơn! Một chút cũng ngốc!
Sao lo liệu thứ chu đến chứ?!
Cô chuẩn tinh thần sẽ tìm nhà ở đây vài ngày !
Cố Quân Thành dẫn họ ngoài, dạo một vòng xung quanh, quen với môi trường.
"Ở đây, cách chỗ chúng ở mấy chục mét, trường mẫu giáo và tiểu học, việc nhập học của Chí Viễn cũng liên hệ xong, tháng 9 là thể trường, để quen , năm lớp một." Anh chỉ một hướng, "Đi về phía đạp xe mười mấy phút là đến trường của em và Thanh Vân, vài hôm nữa mua hai chiếc xe đạp, em và Thanh Vân thể đạp xe học."
Lâm Thanh Bình bên cạnh , lặng lẽ sắp xếp, trong lòng cảm thấy yên tâm lạ thường.
Hình như, cô từng cảm giác an tâm như , từng ai sắp xếp thứ của cô chu như , cô chỉ việc hưởng thụ.
Kiếp , năm năm đầu kết hôn với , vì bất đắc dĩ, đối với nhà họ Cố chỉ đòi hỏi, dù nhà họ Cố đáp ứng thứ cho cô, nhưng vì sự oán hận trong lòng, từng cảm thấy thoải mái.
Sau , Cố Quân Thành còn nữa, cô một bươn chải, một đường gian nan, một đường gai góc, dù cũng gây dựng một cơ nghiệp, nhưng những nỗi niềm trong đó, ai thể hiểu? Dù cô tự do tài chính, chuỗi cửa hàng ăn uống của riêng , vẫn luôn lo lắng, dám lơ là một giây.
Còn gia đình cô, chỉ bắt cô giải quyết rắc rối, từng nghĩ cho cô, càng đến chia sẻ.
Những gì cô cần, chỉ thể tự nghĩ cách, lớn như ăn, nhỏ như một chai sữa, một trái cây trong nhà, đều do cô tự chuẩn .
Dù tự lực tự cường, nhưng ai mà yêu thương chứ?
Kiếp , hình như cô luôn xông pha trận mạc, từng ai yêu thương...
Thật khó hiểu, cô cảm xúc ập đến.
Trong ánh nắng vàng rực rỡ của tháng 8, cô cúi đầu, mắt cay xè.
Thanh Vân và Chí Viễn cũng vui, nhảy nhót phía .
Lâm Thanh Bình cúi đầu bước , bỗng cảm thấy tay nắm lấy.
"Sao thế?" Giọng Cố Quân Thành vang lên.
"Không gì !" Lâm Thanh Bình chớp chớp mắt, gạt nước mắt , với , "Nắng chói quá."
Cố Quân Thành cô, gì.
Trên đường bán hồ lô đường, Thanh Vân và Chí Viễn thu hút.
Chí Viễn chạy đến hỏi hai họ ăn , Cố Quân Thình lượng đường đó lắc đầu.
Thế là, chỉ mua cho Lâm Thanh Bình một xiên.
Đôi khi ăn một thứ gì đó vì nó ngon đến , mà chỉ là ăn cho hợp cảnh.
Ví dụ, đầu đến thủ đô, phố thủ đô, thấy những xiên hồ lô đường đỏ thắm , liền cảm thấy lúc nên ăn món .
Lâm Thanh Bình c.ắ.n một miếng, sơn tra chua chua, bên ngoài phủ một lớp đường giòn tan, vẫn ngon.
Về , hồ lô đường sẽ biến tấu đủ kiểu.
Các loại trái cây như dâu tây, kiwi đành, một nhà hàng còn cả gan ngỗng sơn tra nữa.
Lâm Thanh Bình giơ xiên hồ lô đường đưa miệng Cố Quân Thành.
Cố Quân Thành thực sự thích món ngọt , nhưng thấy đôi mắt long lanh của Lâm Thanh Bình đang , liền cúi xuống c.ắ.n một trái.
"Có ngon ?" Lâm Thanh Bình cố ý hỏi.
Cố Quân Thành sững , gật đầu.
Lâm Thanh Bình thầm , cũng cần chiều lòng đến mức đó .
Họ đến cửa hàng đồ nội thất .
Lâm Thanh Bình trong lòng ý tưởng sơ bộ về cách trang trí ngôi nhà mới.
Cô một tủ sách kín tường.
Nói thật buồn , kiếp cô kinh doanh lớn như , kiếm nhiều tiền như , nhưng dành bao nhiêu tâm trí cho nhu cầu bản . Luôn nghĩ xem nhà đẻ cần gì, thế nào để cô vui, để em trai cô hài lòng.
Cô cũng chỉ một căn nhà, nhưng nơi nào bày trí theo ý , hoặc lẽ, cô căn bản tâm trí để trang trí nhà cửa.
Sống thôi, vất vả .
Cô chợt nhận , ngôi nhà thuê bây giờ, rốt cuộc mới thực sự là ngôi nhà đầu tiên của cô.
Thuộc về cô.
Cũng thuộc về cô và Cố Quân Thành.
Dù nó chỉ là thuê.
Thế là, cô càng động lực hơn.
Lúc tủ sách kín tường phổ biến, chỉ những tủ riêng lẻ.
Lâm Thanh Bình nghĩ một chút, đành tạm .
Thế là mua vài bộ tủ, về tự lắp !
Giường, tủ quần áo và bàn những thứ , trong nhà đều , cô chọn mấy món đồ nội thất cần, đưa địa chỉ giao hàng, chuyển sang trung tâm thương mại tiếp theo.
Chọn chăn ga gối đệm, đây là thứ khẩn cấp nhất, trải giường xong mới ngủ , nhưng khiến cô gặp khó khăn, những bộ chăn ga trong trung tâm thương mại cô đều thích lắm, cuối cùng, cô đến cửa hàng vải, chọn loại vải cotton cô thích, định về tự may.
Việc may vá , đối với cô và Thanh Vân còn dễ như ăn kẹo?
Sau đó là bát đĩa đồ dùng nhà bếp, vật dụng sinh hoạt, các loại đồ trang trí, mua một đống, bữa trưa cũng ăn ở tiệm cơm bên ngoài.
Về nhà bỏ đồ mấy , mua đến tối mới kết thúc hành trình mua sắm ngày đầu tiên.
Tiêu ít tiền, nhưng đều do Cố Quân Thành trả.