Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 128: Khí Tiết

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:34:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vũ Thiên Kiều cố ý một cách thần bí, "Cô ? Nói lai lịch sợ c.h.ế.t khiếp đấy!"

Vân Kỳ , mắt sáng rỡ, "Chị Thiên Kiều, chị khiến em thực sự tò mò đấy!"

"Cô cùng trường với mà, ?" Vũ Thiên Kiều cố tình .

"Hả?" Vân Kỳ vô cùng kinh ngạc, "Chị... chị ơi, xin hỏi chị học khoa nào?"

"Hán ngữ Văn học." Lâm Thanh Bình thoải mái trả lời, chút phản cảm việc Vân Kỳ gọi cô là chị. Vân Kỳ trông quả thật trẻ, còn cô, đến hai mươi tuổi mới thi đậu đại học.

Vân Kỳ càng ngạc nhiên hơn, liếc Vu Thành Trí, "Thế chẳng là cùng lớp với ?"

Lâm Thanh Bình mỉm , " và bạn Vu quen."

Mặt Vu Thành Trí lập tức đen .

giỏi ngụy trang, nhanh chóng giả vờ như chuyện gì, giả vờ lên tiếng trò chuyện với Lâm Thanh Bình, "Bạn học , thật là trùng hợp, chúng trao đổi nhiều hơn nhé!"

Lâm Thanh Bình "hừ hừ" một tiếng, xác nhận cũng phủ nhận.

lúc , bên ngoài vang lên tiếng chuyện, Vân Kỳ phản ứng nhanh, "Bác Vũ, bác gái Vũ về ." Cậu còn chạy mở cửa .

Hai vị lão nhân tóc mai điểm bạc bước .

Người phụ nữ tóc cắt ngang tai, uốn, trông tri thức và đoan trang.

Người đàn ông vẻ khó khăn, nhưng hình cao lớn, mày kiếm mắt , uy nghiêm dù giận, ánh mắt tinh . Dáng vẻ của Vũ Thiên Kiều giống ông, toát lên vẻ khí.

Vũ Thiên Kiều liền kéo Lâm Thanh Bình giới thiệu, "Bố , đây là đồng chí Lâm Thanh Bình con , hiện đang học tại Đại học Thủ đô." Nói xong sang với Lâm Thanh Bình, "Đây là bố con, hai sớm bảo mời đến nhà chơi , con bảo đến Thủ đô, thứ định cả, đợi thêm , nên mới dời đến hôm nay."

Lão Vũ cô gật đầu liên tục, khen, "Đứa bé , tiền đồ!"

Mẹ Vũ Thiên Kiều thì nở nụ áy náy, "Thực sự xin , nhà khách mà chúng chủ nhân đều ngoài. Chỉ tại ông Vũ nhà tranh khí, ở nhà còn trẹo chân, đưa ông bệnh viện một chuyến, để đợi lâu ."

"Di Từ, bác đừng thế, đều là nhà cả, khách sáo gì chứ?" Vân Kỳ tranh lời.

Thế là Lâm Thanh Bình cách xưng hô với hai vị .

Di Từ còn khá hài hước, đáp Vân Kỳ, "Chúng đang xin Thanh Bình, đầu đến nhà chúng chờ , như cháu, hồi nhỏ suốt ngày bám ở nhà bác quấy rầy Thiên Bình chơi."

"Hê hê hê..." Vân Kỳ , tỏ ngoan ngoãn.

"Được , , đừng chuyện thế nữa, mời chứ!" Vũ Thiên Kiều .

Lâm Thanh Bình nhân lúc đó lấy quà , lão Vũ còn , "Há, còn mang quà gì! Khách sáo ."

"Thanh Bình tặng bác, bác cứ nhận chứ, đầu đến nhà , lẽ nào thực sự tay đến ? Thanh Bình là như thế ?" Vũ Thiên Kiều với Lâm Thanh Bình, "Lần đến thì cần mang nữa."

Một phen khiến ha hả, Di Từ còn chỉ cô, "Chỉ mày là miệng lưỡi!"

"Bảo con miệng lưỡi , thế con sẽ còn 'lưỡi' hơn nữa! Để con xem là cái gì nào!" Vũ Thiên Kiều mặt bố tỏ thoải mái.

là một mối quan hệ gia đình cực kỳ .

Cảnh tượng cho thấy rõ, nhà họ Vũ coi trọng vị khách Lâm Thanh Bình.

Còn Vu Thành Trí thì bỏ rơi ở ngoài lề, từng câu họ đều thể hùa theo.

Cảm giác lờ thật khó chịu, nhưng hiểu tại , rốt cuộc Lâm Thanh Bình quan hệ thế nào với nhà họ Vũ? Rõ ràng cô cũng là đầu đến, coi trọng đến ?

Trong mấy phút ngắn ngủi hôm nay, vấn đề lướt qua trong đầu .

Lúc Vũ Thiên Kiều bảo xem quà cô tặng, trong lòng thầm hy vọng món quà đó , như thế Lâm Thanh Bình sẽ mất mặt t.h.ả.m hại, nhà họ Vũ cũng sẽ đón tiếp cô nữa.

Chỉ thấy Vũ Thiên Kiều mở hộp quà hình ống dài , lấy một cuộn tranh, mở , là bức "Cây tùng xanh trong tuyết”.

Vu Thành Trí liếc ngay phần lạc khoản, thấy tranh cổ tranh nổi tiếng gì, lòng lập tức yên tâm, trong bụng lạnh lùng : Lâm Thanh Bình, lúc cô hổ đến .

Thế nhưng, Vũ Thiên Kiều thốt lên một tiếng kinh thán, "Cái ... thật là tuyệt! Bố xem , nó khiến con nhớ đến câu chuyện bố kể cho con hồi nhỏ! Tuyết lớn đè lên cây tùng xanh, cây tùng xanh vẫn thẳng và kiên cường. Cái khí tiết, cái sự kiên cường thẳng thắn vì lý tưởng thời trẻ của các bố mà bố kể, cảm giác đó thực sự ùa về khi con mở bức tranh ."

Lão Vũ gật đầu nhẹ, "Bức tranh , quả thật là vẽ đúng tâm can , sai, tiểu đồng chí Lâm Thanh Bình, món quà thích! Cảm ơn cháu!"

Lâm Thanh Bình mỉm , tự ti cũng kiêu ngạo, "Bác Vũ, cũng hẳn là quà cáp gì, thực cháu hiểu tranh, chỉ là khi thấy bức tranh vô tình một sức mạnh nào đó cảm động sâu sắc, nên mang nó tới đây. Có sự đồng cảm của bác, nỗi cảm động của cháu sâu thêm một tầng."

Lão Vũ chỉ chỉ cô từ xa, "Đương nhiên cháu cảm động , vì cháu là vợ của quân nhân mà!"

Lâm Thanh Bình hiểu ý, "Vâng! Bác Vũ, cháu tự hào vì vợ của quân nhân!"

Lão Vũ , "Quân nhân cũng sẽ tự hào vì vợ như cháu!"

Cuối cùng ông hỏi, "Cháu đ.á.n.h cờ ?"

Lâm Thanh Bình .

Lão Vũ vui mừng, "Ta lên lấy bộ cờ! Cháu chút, xuống ngay!"

Di Từ , "Nhắc đến đ.á.n.h cờ là hứng lên , để lũ trẻ thấy buồn . Thanh Bình, cháu , dì bếp xem một chút."

Di Từ định chuẩn bữa tối, tuy trong nhà giúp việc, nhưng bà cũng lo liệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-128-khi-tiet.html.]

Vũ Thiên Kiều với Lâm Thanh Bình, "Chị giúp mang đồ , lát nữa tiếp chị."

"Chị, để em chứ! Em là nhân lực sẵn đây , chị dùng ?" Vân Kỳ theo phụ giúp.

Phòng khách chỉ còn Vu Thành Trí và Lâm Thanh Bình.

Vân Vũ

Vu Thành Trí lúc trong lòng chua xót chịu nổi, nhịn , "Lúc nãy thật là nguy hiểm, nếu mở quà , lão Vũ thích thì thế nào?"

Câu ngầm thể hiện sự quan tâm đến Lâm Thanh Bình.

Lâm Thanh Bình căn bản đáp lời, bởi cô , Vũ Thiên Kiều đang tạo thể diện cho cô, dù bức tranh mở lão Vũ thích , Vũ Thiên Kiều cũng khiến lão gia là thích!

Dĩ nhiên, lão gia thực sự thích.

Vu Thành Trí thấy cô trả lời, trong lòng càng khó chịu, chua xót tức giận, còn mang theo chút hối hận, giá mà Lâm Thanh Bình bản lĩnh như , năm đó nên cắt đứt tình cảm quá tuyệt tình như thế, bây giờ ít nhất cũng chỗ xoay chuyển...

! Sao cũng thể nghĩ thông, Lâm Thanh Bình một cô nhà quê duyên phận như .

Dưới lầu vang lên tiếng chuyện.

Vu Thành Trí bước đến đầu cầu thang xuống, thì là cái ông chồng quê mùa thô kệch của Lâm Thanh Bình đến .

Hắn đàn ông đen nhẻm, chất phác thô kệch , trong lòng càng bốc lên sự chua xót, nếu năm đó ruồng bỏ Lâm Thanh Bình , tất cả những thứ ở đây đến lượt đàn ông , chỉ sợ loại đàn ông quê mùa đến cổng khu nhà tập thể còn đường mà !

Trong lòng lạnh lùng .

bề ngoài vẫn giả vờ quan tâm đến Lâm Thanh Bình, "Em đưa cả yêu của em đến ? Em chú ý đấy, thấy qua cảnh lớn nào, đến nhà thế , đừng để em hổ mới , nhất đừng để chuyện, nhiều sai nhiều, sai."

Lâm Thanh Bình nhịn những thứ khác, chứ phỉ báng Cố Quân Thành cô thực sự thể nhịn nữa!

Lần ở Bách hóa Thủ đô châm chọc ngầm, hôm nay thẳng mặt ?

Cô trầm mặt, "Anh nhất ít chuyện! Bằng , quan tâm theo ai đến, thẳng bước , thể khiến !"

Mặt Vu Thành Trí biến sắc.

Lâm Thanh Bình lười quan tâm , mở cửa, chạy như bay xuống lầu đón Cố Quân Thành.

Cố Quân Thành lên đến cầu thang, tay còn xách một túi trái cây.

Cô như chim én, vui vẻ chạy về phía , "Cố Quân Thành!"

Cố Quân Thành ngẩng đầu, trong ánh sáng ngược, cô tươi như hoa, ánh mắt rạng rỡ còn tươi sáng, lôi cuốn hơn cả ánh nắng hôm nay.

"Em đến lâu ?" Anh mỉm với cô.

"Chưa lâu! Vừa đến thôi! Đi thôi, lên , lão Vũ bảo đ.á.n.h cờ với em, chúng cùng !" Cô kéo tay lên lầu.

"Ừ." Anh nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô, khẽ bóp nhẹ.

Hai lượt trở phòng khách nhà họ Vũ, đụng mặt Vu Thành Trí.

Vu Thành Trí bộ dạng giản dị của Cố Quân Thành, thầm lạnh lùng , cứ chờ đàn ông hổ! Dù hổ, hôm nay cũng tạo điều kiện để hổ!

Cố Quân Thành ngờ ở đây cũng gặp , liếc một cái, gì.

Vũ Thiên Kiều lúc từ trong bếp bưng một đĩa dưa hấu, thấy Cố Quân Thành liền , "Vừa , đến ăn dưa hấu !"

Lão Vũ từ lầu tìm một bộ cờ tướng bước xuống, thấy Lâm Thanh Bình và Cố Quân Thành đều đến , , "Được, các tự thương lượng , rốt cuộc là tiểu Lâm đồng chí đ.á.n.h với , đ.á.n.h với ."

Vũ Thiên Kiều cố ý đùa, "Vợ chồng đồng lòng, lợi gấp đôi! Sao để hai họ cùng đ.á.n.h chứ?"

"Con hiểu cái gì? Tránh !" Lão Vũ mắt trợn trừng, mỗi khi đ.á.n.h cờ, ông cũng nghiêm túc như trẻ con .

Cố Quân Thành Lâm Thanh Bình, "Em đ.á.n.h ?"

Lão Vũ liền vui, "Thằng nhóc , vợ đ.á.n.h cờ còn ? Còn hỏi cô ? Đáng phê bình đấy!"

Cố Quân Thành , "Vâng, bác Vũ phê bình đúng."

"Về kiểm điểm!" Lão Vũ chỉ chỉ , với Lâm Thanh Bình, "Hai đánh!"

"Vâng!" Lâm Thanh Bình vui vẻ xuống, cùng lão Vũ đ.á.n.h cờ.

Vu Thành Trí thấy tình huống vui mừng, , đắc tội chứ gì? Bị mắng chứ gì? Thằng nhà quê cái gì gọi là cảnh lớn? Trong cảnh cũng giả vờ ! Đồ nhà quê là thế.

Kỳ thực kỹ năng đ.á.n.h cờ của Lâm Thanh Bình khá , khi đ.á.n.h với lão Vũ, cô tập trung.

Vũ Thiên Kiều cứ nhúng tay , "Bố, bố cứ thế kéo Thanh Bình chơi cờ với bố là ."

"Sao ?" Lão Vũ đang động não, phiền hài lòng.

"Phải thưởng chứ!" Vũ Thiên Kiều , "Không thưởng thì ai đ.á.n.h với bố?"

Lão Vũ mắt trợn trừng, "Cái gì thế? Cái học học mấy thứ tà môn ngoại đạo ?"

Vũ Thiên Kiều , "Tà môn ngoại đạo gì chứ, chúng đ.á.n.h bạc, chỉ thêm chút thưởng để thắng vui vẻ thôi mà!"

 

Loading...