Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 130: Tháng Năm Như Xuân

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:34:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Thanh Bình một món "Thịt kho tàu".

Khi đĩa "Thịt kho tàu" với màu sắc bóng loáng, hương thơm lan tỏa bưng , mắt ông Vũ sáng rực lên.

Bác Từ là bác sĩ, ông Vũ vì cao huyết áp, mỡ máu, đường huyết nên hiện nay bác Từ kiểm soát chế độ ăn uống nghiêm ngặt, món thịt kho tàu biến mất khỏi bàn ăn nhà họ Vũ từ lâu, ông Vũ cũng lâu lắm ngửi thấy mùi thơm thịt đậm đà đến thế.

Vậy, hôm nay xem cơ sở khách đến chơi, thêm đĩa thịt do chính tay khách , liệu cho phép ông ăn chút đạm ?

Bác Từ tươi .

Ông Vũ yên tâm , xem hôm nay ông thể thỏa thuê ăn một bữa.

Lâm Thanh Bình còn : "Bác Vũ, bác thử xem, món thịt kho tàu cháu miệng ạ."

"Được!" Ông Vũ chút do dự đáp lời, và gắp ngay một miếng bỏ miệng.

Trong khoảnh khắc đó, các nét mặt ông Vũ đều giãn , như thể đang tận hưởng một cảm giác cực kỳ khoan khoái.

"Tốt! Ngon lắm! Chính là cái hương vị ! Ngon quá!" Ông chỉ tiểu Lâm đồng chí ngày nào cũng đến thịt kho tàu cho ông ăn, nhưng, điều đó thể ! Thật đáng tiếc quá...

Bác Từ ông tươi, nhắc đến vấn đề kiểm soát ăn uống.

Vũ Thiên Kiều cũng , "Ba, ba nhỉ? Thanh Bình là thịt ."

"Không thịt?" Ông Vũ còn đang nghĩ , rõ ràng là vị thịt mà?

"Thật thịt." Lâm Thanh Bình .

Đây là món thịt kho tàu chay do cô .

Kiếp , trong tập đoàn ẩm thực của cô một quán chay, những món chay do chính tay cô nghiên cứu phát triển, khác với những món chay thị trường chỉ giống về hình thức, ngay cả khẩu cảm cũng thể khiến nhầm lẫn.

Ông Vũ xong thì hiểu , thảo nào hôm nay bà nhà chẳng gì!

, món "thịt kho tàu" là "thịt" mà ngon như , thì còn ăn cho ?

Mọi náo nhiệt bàn, bữa cơm ai nấy đều ăn vui vẻ.

Mục đích nhà họ Vũ bày tiệc hôm nay, thực chất là để chính thức cảm ơn ân cứu mạng của Cố Quân Thành đối với Vũ Thiên Bình, vốn dĩ ngoài, nhưng Vân Kỳ là quen từ nhỏ, ân nhân cứu mạng của Thiên Bình ca ca mà gọi từ nhỏ đến lớn sắp đến, báo là sẽ đến ăn cơm cho thêm phần náo nhiệt.

Còn từ khi nhập học, Vu Thành Trí cùng trong câu lạc bộ kịch với là bạn mới quen, nên dẫn cùng đến.

Cậu tính tình thoáng, cho đến bây giờ vẫn cảm thấy Vu Thành Trí , bàn ăn càng hoạt bát, khiến ha hả.

Chỉ Vu Thành Trí là thoải mái như .

Những chủ đề họ , cái nào là thể chen lời .

Kết quả của hai cố chen ngang đều lắm, nhà họ Vũ hề tỏ ý kiến gì với , vẫn nhiệt tình mời ăn rau như thường, nhưng vẫn cảm thấy mặt mũi bôi bác.

Biết thế , hôm nay đáng lẽ nên đến!

Lâm Thanh Bình và đàn ông quê mùa của cô , lẽ nào là khắc tinh trong mệnh ?

Bữa cơm , ngoại trừ Vu Thành Trí, đều thể là vui vẻ về.

Lúc Lâm Thanh Bình và Cố Quân Thành về, ông Vũ còn đặc biệt dặn cô, "Thường xuyên đến chơi nhé, tuần nhất định đến."

Bác Từ với ông, "Ông già , ông thèm tay nghề của đấy ? Người thời gian tuần nào cũng đến nấu ăn cho ông?"

Lâm Thanh Bình , "Không ạ, chỉ cần bác Vũ và bác Từ chê bọn cháu ồn ào là ."

"Đến , cứ đến , ngày nào cũng đến cũng !" Ông Vũ vội .

Bác Từ chỉ bất lực .

Có thể thấy, cả nhà họ Vũ thật sự thích hai vợ chồng họ.

Còn Vân Kỳ, thật sự quá quen .

Ra khỏi nhà họ Vũ liền giúp Cố Quân Thành và Lâm Thanh Bình xách đồ, còn với Vũ Thiên Bình đang định tiễn họ về, "Ca, để em đưa! Em đưa là ! Ca về !"

Ý của Lâm Thanh Bình là đừng để ai tiễn cả, nhưng Vũ Thiên Bình chịu.

Cuối cùng Vũ Thiên Bình giành phần thắng, đưa Cố Quân Thành và Lâm Thanh Bình về đến nhà, đường nhắc đến Mai Lệ.

Vũ Thiên Bình Mai Lệ bây giờ đối với nhà máy đầy nhiệt huyết, quên mất .

Thần thái lúc đầy oán trách.

Lâm Thanh Bình nhịn .

Còn ở phía bên , Vân Kỳ và Vu Thành Trí cùng , Vân Kỳ vẫn đang cảm thán, "Thiên Kiều tỷ lai lịch của Lâm đồng học thể khiến em giật , rốt cuộc là lai lịch gì chứ!"

Cậu tự tự .

Vu Thành Trí hừ lạnh hai tiếng, "Chẳng qua chỉ là kẻ xu nịnh a dua mà thôi."

"Vậy ?" Vân Kỳ , một sự ngây thơ hồn nhiên, hai Vu Thành Trí gây chuyện ở nhà họ Vũ lúc nãy đều nhận , nhưng lúc , vui.

Bởi vì, bênh vực nhà.

Hồi còn mặc quần xẻ đũng chơi cùng chị em nhà họ Vũ , Cố Quân Thành là ân nhân cứu mạng của Vũ Thiên Bình, Lâm Thanh Bình là vợ của Cố Quân Thành, nhà họ Vũ quý, kết quả, Vu Thành Trí như ?

Trong lòng lập tức nhạt nhòa với Vu Thành Trí, cảm thấy chơi với nữa.

, khi tiễn Vu Thành Trí khỏi khu nhà tập thể, trở .

Vân Vũ

Lại về nhà họ Vũ.

Cậu thật sự đầy tò mò về Lâm Thanh Bình.

Lúc bước , ông Vũ đang cùng bác Từ, Vũ Thiên Kiều khen ngợi hai vợ chồng Lâm Thanh Bình, "Có tầm đại cục, tinh thần trách nhiệm, bản lĩnh cứng."

Đây là đang khen Cố Quân Thành.

Biết rõ chuyện thanh mực rơi là do Vu Thành Trí gây , nhưng vì đang là khách ở nhà họ Vũ, vì đại cục mà vạch trần;

Rõ ràng là của khác, nhưng thanh mực là từ tay Cố Quân Thành đưa , Cố Quân Thành đùn đẩy trách nhiệm, một gánh vác;

Điều cuối cùng, bản lĩnh cứng mới là quan trọng nhất, bằng cứ ôm đồm trách nhiệm một cách mù quáng giải quyết , đó chính là thích lớn, khéo còn hỏng việc lớn!

"Ba, chuyện nhỏ như mà ba còn suy diễn một tràng ?" Vũ Thiên Kiều với ông Vũ.

"Xem việc nhỏ việc lớn! Biết ?" Ông Vũ hôm nay tâm trạng , chính là thích thấy những đứa trẻ tràn đầy sức sống, chất phác ham tiến bộ, "Đôi mắt của ba, chuẩn! Hai chị em các con kết giao bạn bè tệ, hai đứa trẻ , bức thư pháp ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-130-thang-nam-nhu-xuan.html.]

Ông Vũ chỉ tờ giấy Cố Quân Thành , "Đem lồng khung, treo lên."

Vân Kỳ , hi hí, "Cháu cũng thấy ."

"Cháu cái gì!" Vũ Thiên Kiều , cô ý định của Vân Kỳ, nhưng cố tình cho Vân Kỳ Lâm Thanh Bình là ai, "Cháu tự mà đoán !"

Vân Kỳ càng tò mò hơn.

Nhà họ Vũ bộ dạng của chọc ha hả, cũng nhắc đến sự thật sự việc thanh mực mặt Vân Kỳ, càng Vu Thành Trí là như thế nào.

Buổi đến nhà họ Vũ thứ Bảy kết thúc như .

Lâm Thanh Bình trở về đến nhà, Chí Viễn đang chiếc bàn lớn chữ, nhưng tivi thì vẫn bật.

Thói quen của Chí Viễn bây giờ thật là...

Sau khi cho cháu xem tivi lâu, cháu luôn bật tivi lên âm thanh nền.

Lâm Thanh Bình quan sát, âm thanh tivi hề ảnh hưởng đến việc chữ của cháu, nên nhắc nữa, chỉ vẫn âm thầm quan sát.

Cô bày điểm tâm mang về từ nhà họ Vũ đĩa đặt mặt Chí Viễn, còn cắt một đĩa hoa quả, gọi chị Triệu cùng đến ăn.

Cả nhà quây quần bên chiếc bàn lớn, Lâm Thanh Bình ăn hoa quả thỉnh thoảng Cố Quân Thành, cả là mắt , còn thỉnh thoảng chớp mắt với Cố Quân Thành.

Cố Quân Thành thật sự thấy, giả vờ thấy.

Ngay cả Chí Viễn cũng cảm thấy , "Dì ơi, mắt dì ?"

Lâm Thanh Bình: ...

Chớp mắt với một khúc gỗ thật là...

Cô đang suy nghĩ thông lắm !

"Cố Quân Thành..." Cô tươi gọi , "Không ngờ chữ như , bao giờ với em."

Chí Viễn nghêng đầu cô, "Dì, chữ chú Cố , bây giờ dì mới ?"

Lâm Thanh Bình sửng sốt, hỏi Chí Viễn, "Chẳng lẽ cháu ?"

Trong lòng cô suy nghĩ, lẽ , đứa trẻ sinh ở đơn vị, lớn lên ở đơn vị, cơ hội gặp Cố Quân Thành nhiều hơn cô nhiều, lẽ đây thật sự từng thấy Cố Quân Thành chữ.

"Cháu mà!" Giọng Chí Viễn thanh thoát .

"Chí Viễn!" Cố Quân Thành bỗng chen ngang, trong giọng thêm chút uy nghiêm, đây là ý cho .

Thật là kỳ lạ...

Lâm Thanh Bình còn nhất định cho bằng !

"Chí Viễn, cháu ! Dì bảo vệ cháu!" Lâm Thanh Bình liếc Cố Quân Thành một cái.

"Không , chỉ là ở đơn vị nhiều năm như , theo lão thủ trưởng luyện tập mà thôi." Cố Quân Thành nhẹ nhàng.

Vậy ?

Lâm Thanh Bình tin mới lạ!

Cô vẫn khóa chặt mục tiêu Chí Viễn, "Chí Viễn, cháu thì đồ ăn ngon cho cháu ăn nữa , ngày mai dì sẽ một món tráng miệng cháu từng ăn!"

Chí Viễn chú Cố: Chú Cố, cháu đây nhé, thì đồ ngon để ăn nữa!

Ánh mắt Cố Quân Thành: Cháu dám, cháu thử xem.

Chí Viễn: Đây là chú đấy nhé, thử thì thử!

"Dì, lúc dì và chú Cố kết hôn, câu đối trong nhà đều là do chú Cố tự tay đó!" Chí Viễn nhanh nhảu , xong Cố Quân Thành: Cháu thử xong .

Cố Quân Thành suýt nữa bật vì thằng nhóc .

Lâm Thanh Bình nhíu chặt mày, chìm suy tư.

Vậy ? , đôi câu đối đó chữ gì?

Cô một chút cũng nhớ.

Nói đúng hơn, cô căn bản xem, thậm chí, ngay cả việc trong nhà dán câu đối cô cũng để ý.

Bởi vì, lúc đó, thật sự lấy , ghét vợ , đối với hôn lễ càng chút hứng thú nào.

Lúc đó cô, quậy phá ngay tại hôn lễ coi như là trời cho nhà họ Cố một ân huệ lớn lắm .

Lâm Thanh Bình , "Lúc đó đúng là Tết ? Chú cháu câu đối Tết đó hả?"

"Mới !" Chí Viễn , "Bà Cố , chú Cố đây bao giờ câu đối Tết cho nhà."

Lâm Thanh Bình nữa sửng sốt.

Cô chợt nhớ một chuyện kiếp .

Cô và Cố Quân Thành kết hôn năm năm, thường xuyên gửi tiền gửi đồ về nhà, Tết gửi về đặc biệt nhiều, cơ bản cô nấy.

, khác , khác , cô đều tất cả!

Trong đó bao gồm quần áo cao cấp, dần dần mỹ phẩm cao cấp, đồ điện gia dụng thời thượng, cô dùng dùng, dù cô cũng !

Cố Quân Thành đóng quân ở biên phòng, mua những thứ ?

quan tâm, cứ đòi bằng , gửi điện báo bao giờ thiếu việc đòi đồ.

Anh bao giờ khiến cô thất vọng.

Chỉ cần cô , nhất định sẽ lâu gửi về.

Lúc đó cô chỉ hưởng thụ, bao giờ nghĩ xem mua chúng như thế nào.

Về , tự cô kinh doanh sự nghiệp lớn, gặp chiến hữu cũ của Cố Quân Thành, chuyện phiếm nhắc đến Cố Quân Thành, họ liền lão Cố lúc đó thường nhờ những ở thành phố lớn như họ mua đồ, là đồ của phụ nữ, còn đúng là chiều vợ.

Vậy ?

Bây giờ cô nhớ , mỗi năm trong kiện hàng lớn gửi về Tết ngoài các món đồ đắt tiền cô đòi hỏi, luôn một đôi câu đối.

 

Loading...