Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 132: Ba đến đón con rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:34:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
, chiếc ghế thể giật , m.ô.n.g của Chí Viễn vẫn vững vàng ghế.
Trò "chơi" , kể từ khi nó học, gần như ngày nào cũng diễn . Nó từng ngã đầu, ngã thứ hai, cảnh cáo khi ngã là mách cô giáo, nếu sẽ đ.á.n.h dữ.
Nó mách cô.
, vì sợ đánh, mà là vì nó cho rằng, đàn ông con trai dựa việc mách lẻo để giải quyết vấn đề là cách .
Nó tự giải quyết!
Vì , từ thứ ba trở , nó bao giờ ngã nữa.
Thế nhưng, những trò trêu chọc vẫn liên tục xuất hiện ngừng.
Ví dụ, trong giờ học, cô giáo dạy bài hát thiếu nhi, dạy mấy chọn một bạn nhỏ dậy một , liền ở hô to, "Lý Chí Viễn đấy!"
Nó thực sự thể .
Trí nhớ của nó , cô giáo dạy một hai là nó thuộc hết, hơn nữa, những chữ đó nó đều , nó dậy liền , giọng to rõ, đầy tình cảm.
Thế nhưng, biểu hiện của nó những nhận lời khen ngợi của cô giáo, mà ngược , còn nhận về tiếng ồ của các bạn nhỏ trong lớp và vẻ mặt khó hiểu của cô giáo.
"Nó gì thế! Hahaha!"
"Là tiếng nông thôn hả? Hahaha!"
Cô giáo cũng cố gắng nhịn , bảo nó một nữa, thế là nó một nữa, nhưng , rõ ràng giọng nó nhỏ .
Cô giáo liền bảo nó theo, từng câu một, đó từng chữ một.
Nó cũng hiểu, rõ ràng nó cố gắng theo lời cô giáo, nhưng âm thanh phát giống cô giáo.
Cuối cùng, cô giáo cũng bỏ cuộc, mời nó xuống.
Từ đó về , nó bao giờ mở miệng chuyện ở trường mẫu giáo nữa.
Cô giáo, cũng bao giờ gọi nó dậy biểu diễn một nữa.
Nó trở thành đứa trẻ ở góc khuất nhất trong lớp, nếu nó đến, lẽ cũng ai nhận .
Thế nhưng, dù nó im lặng, sóng gió bao giờ ngừng.
Cắt thủng lỗ chỗ chăn nhỏ của nó, xé nát đồ thủ công nó xong, cướp chân gà của nó ăn...
Liên tục ngừng.
Đứng đầu là bé béo tròn tên Vân Tiểu Sơn, gần như ngày nào cũng tìm cách chọc ghẹo nó, cách xưng hô với nó luôn là "thằng nhà quê".
Nó tức ?
Đương nhiên là tức!
Nếu như ở thôn Cố Gia, nó nổi xung lên , nhưng, thím nó dặn đ.á.n.h , lời cô giáo, thế là nó im lặng, nhẫn nhịn hết tất cả.
Chỉ là, sẽ tự ở nhà lén học theo trong tivi, những trong tivi chuyện giống hệt Vân Tiểu Sơn bọn chúng.
Thế nhưng, nửa tháng trôi qua, nó vẫn chút tiến bộ nào.
Nó nhớ thôn Cố Gia...
, nó cũng nỡ rời xa thím...
Cậu thiếu niên nhỏ bé, giấu kín tâm sự trong lòng, mỗi ngày thực đều học mẫu giáo, nhưng, nỡ để Cố chú và thím lo lắng thất vọng, chỉ thể gượng gạo tươi , giả vờ vui vẻ mà .
Hôm nay, nó vững ghế, Vân Tiểu Sơn và những đứa bạn tiếp theo sẽ còn chiêu trò gì.
Khi các bạn nhỏ tự chơi, Vân Tiểu Sơn liền dẫn tới, lấy một miếng sô cô la đưa cho nó, "Thằng nhà quê, ăn ? Ở quê mày ."
Chí Viễn liếc , thèm .
Sô cô la, nó thể từng ăn chứ? Dù là thím, là của nó, đều mua cho nó.
thực nó thích ăn sô cô la, bởi vì, lúc nó bỏ nó mà , mua cho nó một đống sô cô la.
Lúc đó nó vui, vì nó thích ăn đồ ngọt, thế nhưng, ngờ rằng, đó là cuối cùng nó gặp , bao giờ trở nữa.
Bây giờ, nó vẫn thích ăn đồ ngọt, chỉ là, thích ăn sô cô la, cho dù là thím cho, nó cũng chỉ ăn vì thím buồn.
Nó chìm đắm trong nỗi buồn về quá khứ của .
Vân Tiểu Sơn tưởng nó từng thấy đồ ngon, thèm đến phát ngốc, đắc ý chống nạnh, "Gọi tao một tiếng ông nội, tao sẽ cho mày ăn!"
Chí Viễn từng thấy ông nội.
Sau khi ba mất, nó đầu tiên ông nội đem về nuôi.
Ông nội đối với nó , cho nó ăn thịt và bánh màn thầu, còn ông thì ăn thứ cháo gì .
Lúc nó về nhà ông nội, là mùa đông, ông nội ôm nó trong bếp, nướng khoai nướng ngô trong tro bếp cho nó ăn, còn hát cho nó những bài hát đồng d.a.o trong làng, bảo nó đừng sợ, còn ông nội đây.
Thế nhưng, cũng chính mùa đông năm đó, ông nội lâm bệnh nặng, cũng qua đời...
Sau đó, Cố chú đến làng, đón nó về thôn Cố Gia.
Ông nội là sự tồn tại ấm áp trong lòng nó, lúc Vân Tiểu Sơn như , sự phẫn nộ trong lòng nó thể kìm nén nổi.
Đáng ghét , Vân Tiểu Sơn thấy nó tức giận càng đắc ý hơn, "Sao? Không chịu gọi? Vậy thì gọi bố mày mua cho ! Hay là mày bố ?"
Điểm đau của Chí Viễn chạm ...
Nó bỏ , ở nữa, bởi vì, nó sợ kiềm chế mà đ.á.n.h Vân Tiểu Sơn.
Vân Tiểu Sơn ý định buông tha nó, một cái vỗ vai nó, "Này! Đang chuyện với mày đấy! Mày ? Sao mà vô lễ thế? Quả nhiên là đứa nhà quê vô lễ!"
Chí Viễn thấy phiền, nắm lấy bàn tay vai dùng sức vung .
Vốn chỉ văng cái tay đó thôi, nhưng Vân Tiểu Sơn mập mạp như , cao hơn nó một cái đầu, rộng hơn một nửa, nó kéo một cái mà ngã nhào.
Vân Tiểu Sơn ngã đất, tức giận "oàng" một tiếng, lao đầu về phía nó, húc ngã Chí Viễn.
Lý Chí Viễn hai tay chống lên vai nó, Vân Tiểu Sơn bỗng nhiên động đậy nữa.
Dù Vân Tiểu Sơn nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng thế nào, cũng thể húc trúng Chí Viễn.
Vân Tiểu Sơn tức giận, đầu c.ắ.n một cái cánh tay Chí Viễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-132-ba-den-don-con-roi.html.]
Chí Viễn buộc buông tay, dùng sức đẩy đầu Vân Tiểu Sơn.
Lần Vân Tiểu Sơn sức thật mạnh, nhất quyết chịu nhả .
Hai đứa giằng co, cho đến khi đứa trẻ thấy, báo với cô giáo, Lý Chí Viễn và Vân Tiểu Sơn đ.á.n.h .
Cô giáo vội vã chạy đến, mới tách hai đứa .
Trên cánh tay Chí Viễn, in hằn hai hàng răng sâu.
Cô giáo tiên bôi t.h.u.ố.c cho Chí Viễn, đó hỏi chuyện gì xảy .
Chuyện gì xảy ? Dấu răng tay Chí Viễn lên vấn đề ?
Thế nhưng giọng của Vân Tiểu Sơn to hơn ai hết, "Là Lý Chí Viễn đ.á.n.h con ."
"Có ? Lý Chí Viễn?" Cô giáo về phía Chí Viễn.
"Không ." Câu trả lời của nó đơn giản và dứt khoát, nó nhắc đến ông nội với ngoài, cũng nhắc đến ba.
"Nó vật con xuống đất! Tụi nó đều thấy!" Vân Tiểu Sơn chỉ những đứa trẻ khác.
"Có ?" Cô giáo hỏi các bạn.
Sự thật mà các bạn thấy đúng là như , là Lý Chí Viễn nắm tay Vân Tiểu Sơn vật nó xuống đất .
Một hàng những cái đầu nhỏ gật đầu lia lịa.
"Con , con chỉ gạt tay nó , con cố ý." Chí Viễn dùng thứ tiếng phổ thông ngượng ngịu giải thích.
Đằng vang lên tiếng ồ.
Chí Viễn đỏ bừng mặt, ngậm chặt miệng.
Nó lâu lắm mở miệng chuyện trong lớp.
Cô giáo nhíu chặt mày, "Lý Chí Viễn, em chỉ cần , em tay là ."
Rõ ràng, những lời Chí Viễn , cô giáo hiểu.
Chí Viễn lắc đầu.
"Lý Chí Viễn mày dối! Đàn ông con trai dám dám nhận! Mày vật tao xuống đất , mày quần áo tao nè, đây, đây, là mới dơ do ngã!" Vân Tiểu Sơn chỉ quần áo .
Cô giáo trầm mặt, "Lý Chí Viễn, dối là đứa trẻ ngoan."
Thế là, Lý Chí Viễn im lặng, dù cô giáo gì nữa, nó cũng phản hồi.
Cô giáo đành , "Lý Chí Viễn, sửa vẫn là đứa trẻ ngoan, em xin Vân Tiểu Sơn, cô sẽ bảo Vân Tiểu Sơn tha cho em, chuyện coi như qua ? Mọi vẫn là bạn học , bạn bè ."
Lý Chí Viễn im lặng.
Nó tuyệt đối sẽ xin một kẻ c.h.ử.i ba nó, ông nội nó.
"Em..." Thông thường, công tác tư tưởng như , về cơ bản vấn đề của hai đứa trẻ sẽ giải quyết, hai đứa bắt tay , chuyện coi như qua, nhưng Lý Chí Viễn cứng đầu như !
"Lý Chí Viễn, cô đang cho em cơ hội đấy." Cô giáo nhíu mày , "Nếu , cô sẽ gọi bố em đến."
Lý Chí Viễn nhíu chặt mày.
Không đứa trẻ nào hô to một câu, "Lý Chí Viễn bố, cũng ! Mẹ nó bỏ nó !"
Mặt Chí Viễn lập tức tái nhợt.
Cô giáo sững sờ, "Vậy Lý Chí Viễn..."
Chí Viễn đợi cô giáo xong, liền hướng về Vân Tiểu Sơn một câu "Xin ", bỏ chạy, chạy đến phòng ngủ, lên giường nhỏ của .
Đằng , vẫn là tiếng của .
"Lý Chí Viễn cả xin cũng xong, hahaha!"
"Hahaha!"
Chí Viễn dễ , nhưng rốt cuộc nó vẫn là một đứa trẻ, chỗ Vân Tiểu Sơn c.ắ.n cánh tay đang đau, nhưng đau hơn là trong lòng, như thứ gì đó đang trào lên, chua xót đau đớn, dường như vỡ tung lồng ngực.
Nó đột nhiên nhớ ba da diết.
Trước đây khi ba còn, tuy rằng thường xuyên ở nhà, nhưng chỉ cần ba về, sẽ cõng nó lên cổ chơi, dẫn nó chơi bóng, dạy nó tập quyền...
"Ba..." Nó khẽ gọi bằng giọng khàn, "Chí Viễn ngoan, tại đều thích con? Ba, nếu ba còn thể đến đón Chí Viễn về nhà thì mấy..."
Vân Vũ
Đằng vang lên tiếng bước chân, nó vội vàng nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.
"Lý Chí Viễn."
Là giọng của cô bảo mẫu.
Nó giả vờ ngủ, mở mắt.
Cô bảo mẫu thở dài, đắp chăn nhỏ cho nó.
Nó thậm chí dậy ăn cơm trưa, cứ thế ngủ.
Đến giờ ngủ trưa, những đứa trẻ khác cũng ngủ, chiếc giường bên cạnh Chí Viễn là một bé, đầu tròn, mặt tròn.
"Lý Chí Viễn, đang hả?" Cậu bé hỏi nó.
Lý Chí Viễn thèm .
"Vân Tiểu Sơn xa, nó cũng c.ắ.n tớ." Cậu bé đưa cánh tay mũm mĩm như củ hành từ giường bên sang, ngón tay mập mạp chỉ một chỗ hảo cánh tay, "Ở đây, khỏi , Lý Chí Viễn, cũng sẽ khỏi thôi."
Chí Viễn liếc , nhét cánh tay nó trở .
Trưa hôm đó, Chí Viễn mơ, mơ thấy nó bậc thềm cổng trường mẫu giáo, lúc tan học, cô giáo gọi, "Lý Chí Viễn, ba con đến đón con !"
Nó chạy vụt ngoài, đúng là ba thật!
là ba đang giang hai tay về phía nó, ha hả , "Chí Viễn, ba đến đón con về nhà!"
Nó chạy tới, ba nâng nó lên cao, đặt lên vai, nó đầu , kiêu hãnh với Vân Tiểu Sơn và tất cả lũ trẻ, "Tao ba! Ba tao đến đón tao !"