Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 134: Mẹ

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:34:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giáo viên thấy đến cũng đành thôi, chỉ một câu "Phụ vẫn cần quan tâm đến sự trưởng thành của con cái", bắt đầu xếp đội hình cho cuộc tiếp sức đối mặt.

Kỳ thực, loại hình tiếp sức đối mặt ở trường mẫu giáo vẫn mang tính giải trí là chính, bởi phụ đến tham dự cả bố lẫn , khi chạy thi lượng nam nữ đều , sức mạnh đương nhiên đồng đều.

Lớp của Chí Viễn ở độ tuổi tổng cộng ba lớp.

Ba đội sẽ cùng chạy.

Thứ hạng luôn bám sát , dần dần đến lượt cuối cùng, lớp của Chí Viễn rơi xuống vị trí chót, nhưng may là cách với hai đội phía xa lắm.

Giáo viên, phụ và lũ trẻ đều nhảy cẫng lên hò reo cổ vũ.

Hôm nay Vân Tiểu Sơn bố đến, chạy nhanh, đuổi kịp đội thứ hai, trao gậy tiếp sức cho Vân Tiểu Sơn.

bản Vân Tiểu Sơn là một bé mập mạp, căn bản chạy nổi, mặt đỏ bừng cố gắng chạy, vẫn rơi xuống vị trí cuối cùng, và, khi sắp đến đích, Lâm Thanh Bình giơ tay chuẩn nhận gậy, thì Vân Tiểu Sơn vấp ngã, rơi gậy…

Mọi đều hét: Nhặt lên! Mau nhặt lên !

Ngay cả bố của Vân Tiểu Sơn cũng hét như .

Vân Tiểu Sơn thấy tiếng bố, mặt mày ủ rũ, nhặt gậy lên giao cho Lâm Thanh Bình.

Lâm Thanh Bình nhận lấy dồn hết sức lực để đuổi theo.

Lâm Thanh Bình tính cũng là chạy khá nhanh, ở độ tuổi 20, kiếp cô cũng sống một cuộc sống lên rừng xuống biển, trong làng so với đám thanh niên, chịu khó chịu khổ còn hơn cả đàn ông, chỉ là, khi gả về nhà họ Cố thì bắt đầu càn, bày trò buông xuôi.

Nỗ lực của cô chỉ rút ngắn cách với đội thứ hai, khi cô chạy một nửa quãng đường, đội đầu tiên bắt đầu giao gậy.

Nhìn thấy Chí Viễn ở phía chuẩn sẵn sàng tư thế nhận gậy và xuất phát, Lâm Thanh Bình dồn thêm sức, cuối cùng khi giao gậy cho Chí Viễn, đứa trẻ đội thứ hai mới chỉ chạy năm mét, còn đứa trẻ đội đầu tiên chạy một nửa quãng đường.

Giáo viên và các bạn nhỏ trong lớp của Chí Viễn đều nản lòng, thế chắc chắn là xếp cuối

“Nếu Lý Chí Viễn chạy nhanh, lẽ cũng giành hạng nhì.” Giáo viên bảo mẫu .

Một giáo viên khác lập tức chen , “Hả, nó á? Làm gì cũng xong, gầy nhom như con khỉ, trông chờ nó thì thôi…”

Còn Chí Viễn thì trong những lời bàn tán như của các giáo viên lao như mũi tên rời cung, hình nhỏ bé nhưng năng lượng thật to lớn, lời của vị giáo viên thứ hai vẫn kịp dứt thì vượt qua đội thứ hai.

Lời dở dang của giáo viên kẹt ở đó, thốt nên lời, kinh ngạc đến mức miệng thể nhét một quả trứng gà.

Còn Chí Viễn vẫn tiếp tục lao về phía , cách với đội đầu tiên cũng ngày càng thu hẹp.

Tiếng hò reo cổ vũ sân vận động biến thành tiếng la hét, giáo viên, phụ và trẻ con của mấy lớp đều sôi trào.

Ngay cả Lâm Thanh Bình cũng căng thẳng thôi, ánh mắt dõi theo sát từng bước chạy của Chí Viễn, lớn tiếng cổ vũ .

Còn Chí Viễn, trong mười mét cuối cùng, cuối cùng vượt qua đội đầu, và khi chạy đến vạch đích, bỏ xa đội đầu tiên lúc nãy một đoạn.

“Lý Chí Viễn! Cháu giỏi quá!”

Giọng quen thuộc, Chí Viễn đầu , chính là cô giáo mà rõ ràng thuộc về Vân Tiểu Sơn nhưng vẫn cứ bắt xin , là kiên nhẫn chuyện, thấy giọng địa phương của là nhíu mày, là lúc lên lớp sẽ bao giờ đưa ánh mắt về phía góc lớp nơi

Lúc , cô vỗ tay hào hứng, “giỏi quá”.

Chí Viễn diễn tả tâm trạng lúc thế nào, đáng lẽ vui mừng, nhưng thể vui nổi.

Dù nhỏ tuổi nhưng vô cùng nhạy cảm, trong khoảnh khắc ngắn ngủi , hiểu một đạo lý: Trên đời nhiều thích bạn vì bạn là ai, cách khác, họ thích là bạn, chỉ là vì bạn điều họ cần.

“Chà, Lý Chí Viễn, chạy nhanh thật đấy!”

“Lý Chí Viễn! Chúng nhất !”

Những đứa bạn cùng lớp vốn bao giờ chuyện với , dường như coi tồn tại, giờ cũng nhiệt tình vây quanh , nồng nhiệt trò chuyện với , bao giờ rằng nguyên lai bọn chúng đều

Ánh mắt Chí Viễn xuyên qua sự ồn ào náo nhiệt đó, về phía Lâm Thanh Bình đang ở ngoài rìa.

cũng thấy , dành cho một nụ rạng rỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-134-me.html.]

Trong mắt Chí Viễn, lúc đó chỉ còn nụ của cô , ồn ào náo nhiệt khác đều còn nữa…

Do hội thao gia đình, buổi chiều trường mẫu giáo nghỉ.

Thế là, trưa nay Chí Viễn cùng Lâm Thanh Bình về nhà.

Suốt đường về, Lâm Thanh Bình đều vui, về đến nhà liền bắt tay đồ ăn cho .

Chị Triệu hôm nay mua thịt, Lâm Thanh Bình liền tự xuống bếp, thịt kho tàu, cắt một phần , băm nhỏ, cà tím nhồi thịt.

Nhìn tiếp, chị Triệu còn nuôi hai con cá trong chậu nước, cô cũng xử lý luôn, thịt cá băm nhuyễn, nặn thành viên, món cá viên chiên.

Rồi hấp thêm một bát trứng hấp.

Ba , buổi trưa ăn bốn món, khiến chị Triệu giật , “Hôm nay chuyện vui gì thế hả?”

“Đương nhiên là ! Hôm nay Chí Viễn nhà chúng chạy thi nhất đó!” Lâm Thanh Bình tự hào , “Lẽ nào ăn mừng ? Chí Viễn, vui ?”

Chí Viễn gật đầu.

Đương nhiên vui, nhưng, vì chạy nhất.

Vân Vũ

Trước mắt Chí Viễn lượt hiện lên cảnh tượng cô chạy từ ngoài cổng trường mẫu giáo , cùng câu đó: của Chí Viễn…

“Ăn chứ, Chí Viễn ăn?” Lâm Thanh Bình thúc giục .

Chí Viễn lặng lẽ cầm đũa lên.

Kỳ thực, cả buổi trưa, Chí Viễn đều tỏ tâm sự.

Bên phía Chí Viễn kết thúc hội thao gia đình, Lâm Thanh Bình cũng định buổi chiều trường học.

Ăn xong, cô bên bàn học xem sách, Chí Viễn cũng cầm một cuốn sách bên cạnh cô, nhưng, sách thì lật hết trang đến trang khác, nhưng chẳng đọng gì.

Khi sắp đến giờ lớp, Lâm Thanh Bình thu xếp đồ đạc định trở về trường.

Chí Viễn bèn dậy tiễn cô.

“Chú cần tiễn , cháu cứ ở nhà chơi.” Lâm Thanh Bình xoa đầu .

Chí Viễn nhất quyết chịu, cứ đòi tiễn cô.

Kỳ thực Lâm Thanh Bình cảm thấy trưa nay đứa trẻ cứ tâm sự, cũng , lẽ là chuyện với cô.

Thế nhưng, đến tận trạm xe buýt , vẫn gì, chỉ lặng lẽ bên cạnh cô.

“Chí Viễn, chuyện với cô ?” Lâm Thanh Bình nhịn nữa.

Xe điện lắc lư đến nơi, thì kịp mất.

Cuối cùng, Chí Viễn khẽ hỏi một câu, “Có chỉ … sinh , mới là ?”

Lâm Thanh Bình sững .

Ý Chí Viễn là…

“Con… con thể gọi cô là ?” Vừa xong câu , mặt đỏ bừng, đầu cúi gằm xuống ngực.

Trong mắt Lâm Thanh Bình thứ gì đó nóng hổi lăn tròn.

Cô cúi xuống, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng của , nghẹn ngào với một cách kiên định, “Được! Tất nhiên là ! Cô vui, cũng vinh dự, của Chí Viễn.”

Chí Viễn cúi đầu, nước mắt sắp rơi, nhưng trong lòng vẫn còn một chút nghi hoặc, “Thế… thế còn bố con thì ?”

 

Loading...