Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 136: Thắng rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:34:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai đứa trẻ leo lên bờ tường rào đó.
"Ngươi dám nhảy xuống ?" Vân Tiểu Sơn chỉ tay xuống chân.
Dưới chân là đất nện, rõ là vườn ươm của nhà trẻ của đơn vị nào đó.
Chí Viễn chạy nhảy ngoài đồng quen, dù là theo ông nội đến nhà họ Cố, đều xuống đồng phụ giúp việc, nên chỉ cần một cái là ngay tình hình mặt đất.
Chỉ thôi ?
Trong lòng thầm, dùng sức bật một cái, nhẹ nhàng rơi xuống khỏi phạm vi "nguy hiểm" mà quan sát .
Vân Tiểu Sơn thấy bình thản như , sửng sốt một lúc.
Chí Viễn đất, với Vân Tiểu Sơn, "Vân Tiểu Sơn, ngươi dám nhảy ?"
Vân Tiểu Sơn dám.
lúc thể chịu thua?
Như chẳng sẽ Lý Chí Viễn chê ?
Vân Tiểu Sơn chống nạnh, lấy hết can đảm, "Có gì mà dám? Ngươi xem đây!"
Cậu xuống mặt đất chân, trong lòng nghĩ thầm: Sao Lý Chí Viễn dẫm nhỉ? Rõ ràng nhớ là chỗ mà! Lẽ nào nhớ nhầm?
Thôi kệ! Cứ nhảy xuống chỗ Lý Chí Viễn nhảy là !
Vân Tiểu Sơn nhắm chặt mắt dùng sức nhảy một cái, trong tưởng tượng lẽ rơi xuống đúng chỗ Chí Viễn đáp, nhưng tư thế nhẹ nhàng như cánh én như Chí Viễn, hình mập mạp của rơi xuống nặng trịch ngay sát chân tường.
Sau đó, Chí Viễn thấy tiếng "oa" vang trời, Vân Tiểu Sơn phịch xuống đống đất, lóc ầm ĩ.
"Thối... thối... thối quá---" Vân Tiểu Sơn rên rỉ.
Thế là, trong đất chôn cái gì ?
Khi Vân Tiểu Sơn dậy, sờ m.ô.n.g một cái, sờ thứ màu vàng vàng đầy tay, mùi hôi thối xộc lên, Chí Viễn mới , Vân Tiểu Sơn phịch lên một đống phân...
Những chỗ đất mềm và ẩm ướt hơn xung quanh , bên chôn là phân.
Vậy là, đống phân ban đầu là dùng để hại ?
Vân Tiểu Sơn vốn đang lóc, bỗng chỉ tay Chí Viễn, "Chính là ! Đánh giúp !"
Chí Viễn cảnh giác cao độ, lập tức đầu , chỉ thấy một thằng bé béo như Vân Tiểu Sơn, nhưng cao hơn một cái đầu, xông đến mặt, một quyền đ.á.n.h thẳng về phía .
Chí Viễn nhỏ nhưng linh hoạt, hơn nữa, từ nhỏ theo cha tập luyện trong quân đội, nhẹ nhàng tránh .
"Vân Tiểu Sơn!" Chí Viễn nhảy xa hét lớn, "Ngươi đúng là đồ mách lẻo!"
Vân Tiểu Sơn phục, "Ta mách !"
Vân Vũ
"Thế cũng như !" Chí Viễn .
Vân Tiểu Sơn sốt ruột, "Không... giống!"
bé , "Đừng nhiều nữa, ngươi bắt nạt Tiểu Sơn?"
"Ngươi là cứu binh do Vân Tiểu Sơn mời đến ?" Chí Viễn thẳng bé .
Cậu bé thấy Chí Viễn gầy nhỏ như , lớn hơn nên cũng ngại tay, quyết định lý lẽ, "Các em đều là bạn học, đoàn kết yêu thương ..."
"Ngươi là cứu binh do Vân Tiểu Sơn mời đến ?" Chí Viễn coi như , Vân Tiểu Sơn gọi chỉ đơn giản là rơi xuống hố phân, mà còn đứa trẻ lớn hơn đ.á.n.h .
Tuy nhiên, chỉ qua một giao đấu , trong lòng .
"Phải!" Vân Tiểu Sơn chút hoảng hốt vì cả dính phân, lúc vẫn trong đống phân, dám nhúc nhích, nhưng vẫn nhớ là đ.á.n.h Chí Viễn.
Chí Viễn liền , "Vân Tiểu Sơn, đồ nhát cáy, tự đ.á.n.h , liền gọi cứu binh!"
"Ngươi đúng là đồ mách lẻo! Đồ hèn nhát!"
"Vân Tiểu Sơn, ngươi là đồ hèn nhát! Ta khinh thường ngươi!"
Dù thế nào nữa, tiên chọc cho đối phương tức giận .
Vân Tiểu Sơn quả nhiên chịu nổi sự khiêu khích, nhưng gì để đáp , trông sắp đến nơi.
Chí Viễn liền , "Vân Tiểu Sơn, cho ngươi , cứu binh mà ngươi mời đến cũng đ.á.n.h , ngươi tin ?"
Câu khiến Vân Tiểu Sơn trở nên kiêu ngạo, "Không thể nào! Lý Chí Viễn, họ là một! Không ai đ.á.n.h !"
Chí Viễn bèn , "Vân Tiểu Sơn, ngươi dám đ.á.n.h cược ?"
"Đánh cược gì?" Vân Tiểu Sơn hôi thối, nghĩ đến họ chống lưng, lập tức hống hách.
Chí Viễn hừ một tiếng, "Nếu thắng ngươi, ngươi và ngươi đều gọi là ông!"
Vân Tiểu Sơn ha hả, thể? Làm thể thắng họ ? "Nếu ngươi thua thì ? Ngươi gọi là ông! Ngươi còn đến cái hố lăn một vòng!"
Không thể để dính đầy phân!
"Được!" Chí Viễn vui vẻ đồng ý.
Vân Tiểu Sơn vô cùng đắc ý, trong đống phân hét lớn cổ vũ họ, "Anh, nhanh lên! Cho tay! Bắt quỳ xuống cháu!"
Ban đầu, họ Vân Tiểu Sơn là Mạnh Tiểu Xuyên chỉ định chơi đùa với trẻ con, cảnh cáo một chút, nhưng khi thực sự tay, phát hiện sự tình hề đơn giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-136-thang-roi.html.]
Thằng nhóc nhỏ, nhưng vô cùng linh hoạt, trơn như con lươn, căn bản tóm , mấy tưởng tóm , cũng chỉ chạm góc áo, lập tức tuột mất.
Mạnh Tiểu Xuyên dám khinh thường nữa, cũng là học sinh lớp hai , khối cũng nhỏ, nếu trị nổi một đứa trẻ sáu tuổi, mặt mũi để ?
Lập tức tập trung tinh thần đối phó với Chí Viễn.
, tình hình đổi là mấy, Chí Viễn một mực né tránh, nhảy lượn, Mạnh Tiểu Xuyên gì , hơn nữa, Chí Viễn thực sự quá linh hoạt, cứ né tránh như , vẫn thể tranh thủ lúc rảnh, thỉnh thoảng đ.á.n.h cho một cái, hoặc nhặt đá ném lưng .
Qua mấy hiệp, đầu Mạnh Tiểu Xuyên nổi một cái bướu.
Mạnh Tiểu Xuyên sốt ruột tức giận, Vân Tiểu Sơn vẫn ở bên ngừng hét, "Anh Tiểu Xuyên, cố lên! Anh ! Ái chà, đ.á.n.h thì gọi Lý Chí Viễn là ông ! Không ! Không thể gọi ! Anh nhanh đ.á.n.h !"
Mạnh Tiểu Xuyên: ... Nói như thể đ.á.n.h !
Cậu vốn tự hào vì to con, sức khỏe, và nhờ đó trở thành vua của lũ trẻ trong khu vực, đứa trẻ cùng tuổi nào đ.á.n.h thể thắng !
Hôm nay một cọng giá đỗ quê mùa gầy nhom trêu chọc?
Cậu tức giận, nhân lúc trong lòng đang bốc hỏa, giận dữ xông lên, ngờ, Chí Viễn né tránh đó, một cái quét chân quét tới, hình mập mạp của ngã ầm xuống đất, miệng còn cắm bùn.
Sau đó, Chí Viễn sử dụng chiêu thức học từ cha, đầu gối đè xuống, khóa tay Mạnh Tiểu Xuyên , Mạnh Tiểu Xuyên to lớn như mà khóa chặt thể nhúc nhích.
"Phục ?" Chí Viễn đè Mạnh Tiểu Xuyên hỏi.
Mạnh Tiểu Xuyên đỏ mặt hất đổ Chí Viễn đang đè lên , nhưng thành công.
Chí Viễn , "Ngươi đừng tốn sức nữa! Muốn giãy là thể! Ngươi cứ ngươi phục !" Chiêu là cha dạy, dựa sức mạnh mà là kỹ thuật, thực , đ.á.n.h đều dùng kỹ thuật, nếu , nhỏ bé như , thể đ.á.n.h thắng mấy ai?
Vân Tiểu Sơn cũng sửng sốt: Anh họ Tiểu Xuyên, hùng trong lòng , Tiểu Xuyên đ.á.n.h khắp đại viện địch thủ, Lý Chí Viễn, một củ khoai tây quê mùa, đ.á.n.h cho gục dậy nổi! Tiêu tiêu , gọi Lý Chí Viễn là ông ! Phải đây!
"Anh Tiểu Xuyên, ... ..." Vân Tiểu Sơn sốt ruột đến mức quên mất cả dính đầy phân.
Chí Viễn thấy mãi vẫn thấy Mạnh Tiểu Xuyên câu "phục", bèn thả , hào phóng , "Cho ngươi một cơ hội nữa! Đánh nữa!"
Mạnh Tiểu Xuyên lúc còn quan tâm đối phương chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi nữa! Thể diện quan trọng hơn! Không gọi ông quan trọng hơn!
Tiếp theo đó, thực sự dốc lực, nhưng, thể xoay chuyển tình thế, vẫn Chí Viễn dùng phương pháp tương tự, ngã một cú miệng cắm bùn, dậy nổi.
Chí Viễn cho cơ hội thứ ba, kết cục những đổi, ngược địa điểm ngã còn đổi.
Cậu một cú miệng cắm bùn, ngã ngay chân Vân Tiểu Sơn, cũng chính là chỗ chính tay đào hố chôn phân lúc nãy, những thứ màu vàng khè dính đến tận đầu mũi, thối đến mức khiến nôn.
"Bây giờ phục ?" Chí Viễn hỏi, "Nếu phục nữa, ngươi sẽ ăn phân đấy!"
Mạnh Tiểu Xuyên: ...
Mạnh Tiểu Xuyên bây giờ "phục", nhưng dám mở miệng!
Chỉ cần mở miệng, phân sẽ miệng mất...
"Vẫn phục ?" Chí Viễn ấn đầu xuống.
Ấn như thế , ăn phân mới lạ!
Mạnh Tiểu Xuyên nghiến chặt miệng "ư ư" kêu loạn.
"Ừ? Có gì thì !" Chí Viễn ấn đầu .
Mạnh Tiểu Xuyên: cũng chứ!
Cuối cùng, Chí Viễn túm tóc, kéo bộ đầu lên, kịp ép hỏi "phục ", Mạnh Tiểu Xuyên tìm khe hở để lập tức hét lớn, "Phục!"
Sợ đến nỗi khoảnh khắc miệng ấn xuống phân!
Tục ngữ đúng, thời thế mới là hùng!
Thể diện so với ăn phân thì gì để so?
Chí Viễn thấy liền , "Hai các ngươi, gọi ông !"
Mạnh Tiểu Xuyên và Vân Tiểu Sơn , ai mở miệng nổi, ánh mắt cũng là: Ngươi gọi , ngươi gọi gọi.
Chí Viễn bèn chê họ, "Sao? Các ngươi giữ lời ? Đàn ông đại trượng phu mà như thế ? Vân Tiểu Sơn, ngươi khiến quá khinh thường! Ta ghét nhất loại giữ lời! Đồ hèn nhát! Đồ nhát cáy!"
Chí Viễn mắng xong, nhanh chóng trèo qua bờ tường, trở về nhà trẻ.
Hai " phân" , , đều lộ ánh mắt chán ghét: Ngươi thối quá!
"Anh Tiểu Xuyên, bây giờ!" Vân Tiểu Sơn dính phân và mùi hôi của , về nhà trẻ, nếu các bạn hỏi thì ? Ngã xuống hố phân ư?
Vân Tiểu Sơn trong nhà trẻ sẽ thành đứa ai cũng thể chê , !
Mạnh Tiểu Xuyên cũng !
Bản cũng mùi phân và mùi hôi, "Ta về rửa! Em cũng nhanh về nhà trẻ ."
Mạnh Tiểu Xuyên rốt cuộc còn chút "nghĩa khí", đỡ Vân Tiểu Sơn lên, dùng tay chống m.ô.n.g dùng sức đẩy, rốt cuộc cũng đẩy lên bờ tường.
"Em nhanh nhảy xuống !" Mạnh Tiểu Xuyên đôi tay dính phân quần Vân Tiểu Sơn, buồn nôn đến mức vứt luôn tay !
Vân Tiểu Sơn khi trở về nhà trẻ, lập tức cô giáo bắt quả tang, thấy thành nông nỗi , kinh ngạc đau đầu, sắp đến nơi, "Vân Tiểu Sơn, cháu đang gì thế ?"
Cô giáo thực sự, chịu nổi Vân Tiểu Sơn đến phiền thêm một nữa, nếu còn đến, dù hiệu trưởng bảo vệ cô, bản cô cũng nữa...