Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 154: Hắn là chồng em?
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:34:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong cửa hàng, đa khách đều đang ăn uống tấp nập, bàn của Cố Quân Thành nổi bật nhất, bởi vì chỉ một đó, gọi món, cũng ăn uống gì. Lương Gia Kỳ vốn nhiệt tình, đương nhiên sẽ tới hỏi thăm.
Anh lên tiếng lịch sự: "Chú ơi, chú dùng gì ạ?"
Chú ơi?
Cố Quân Thành trang phục , gương mặt tươi của trai mắt.
Trong việc ăn mặc, vốn câu nệ, chỉ là chiếc áo bông cũ mộc mạc từ năm ngoái, phai màu, thêm đó da đen nhẻm và thô ráp...
Quả thực so với những thanh niên tràn đầy sức sống đang đây, trông giống cùng một thế hệ.
Đặc biệt, trai mắt còn để tóc xoăn thời thượng, da trắng nõn nà, trang phục cũng là kiểu dáng thịnh hành nhất hiện nay.
Hắn chợt nghĩ đến những bộ quần áo do Lâm Thanh Bình thiết kế, nghĩ đến cảnh hai vui vẻ trong nhà bếp lúc nãy, trong lòng bỗng dưng cảm thấy hợp với cửa hàng .
"Chú ơi..." Lương Gia Kỳ nở nụ , trong lòng thầm nghĩ: Người chú kỳ quặc như rốt cuộc đến gì? Cứ chằm chằm như thế để gì? Ánh mắt đáng sợ quá, đừng bảo là đến gây rối chứ?
Cố Quân Thành chớp mắt, lấy tinh thần, lắc đầu: "Không cần, chỉ một lúc thôi."
Lương Gia Kỳ: ??? Chỉ một lúc thôi? Vậy càng kỳ lạ hơn!
Rất nhiều nạp tiền hội viên, Vũ Thiên Kiều và xếp hàng một cách trật tự, định hưởng đặc quyền gì.
Lương Gia Kỳ chạy nhà bếp, mặt mày căng thẳng như đối mặt với kẻ địch, báo cáo với Lâm Thanh Bình: "Lâm lão bản, Lâm lão bản."
Lâm Thanh Bình cảm thấy là học sinh, cứ gọi là lão bản kỳ quặc, liền : "Cậu cứ gọi tên , Lâm Thanh Bình."
Lúc Lương Gia Kỳ nào thời gian quan tâm đến chuyện xưng hô, vội vàng gọi: "Chị Lâm, chị Lâm! Bên ngoài một chú, kỳ lạ, gọi gì ăn, chỉ đó ngang dọc. Em cảm giác hình như đến để phá rối!"
"Người chú?" Lâm Thanh Bình kinh ngạc. "Đi thôi, xem nào."
Lâm Thanh Bình kiếp mở nhà hàng, từng gặp ít kẻ đến phá đám. Dù đây là thủ đô, cô vốn nghĩ sẽ loại như , nhưng xem cho yên tâm hơn.
Kết quả, khi Lương Gia Kỳ chỉ cho cô thấy thì chỗ đó trống trơn.
"Ủa, nãy còn ở đây mà!" Lương Gia Kỳ vò đầu.
Lâm Thanh Bình thấy Vũ Thiên Kiều và Mai Lệ, tươi tới: "Này các cô, đang gì thế?"
Hai họ nộp tiền xong, đang ghi tên, thấy cô liền ha hả: "Ghi danh xong ! Sao? Mối quan hệ thiết như chúng , chẳng lẽ cô hủy tư cách hội viên của bọn ?"
Lâm Thanh Bình bất lực: "Các cô đến, còn nạp tiền, các cô coi là gì chứ?"
Lúc Cố Hữu Liên mới đây đều là bạn của Thanh Bình, vội : "Cái ... cái ?" Hai họ đều nạp nhiều, là tiền hội viên lớn nhất mà cửa hàng nhận .
Vân Vũ
"Không ! Đây gọi là 'đầu xuôi đuôi lọt' cô ? Không thể trả , thì ảnh hưởng đến vận tài lộc đó!" Vũ Thiên Kiều trực tiếp đưa cô lên bàn cân: Chuyện ảnh hưởng đến tài lộc, ăn thể !
Vũ Thiên Kiều : "Yên tâm, chỉ nạp thôi, ngày nào cũng đến ăn, dẫn cả nhà đến ăn, ăn hết sẽ nạp nữa, cứ thế ăn !"
Lâm Thanh Bình gì cô, trách móc liếc cô một cái, hỏi Mai Lệ: "Cậu về lúc nào ? Cũng báo với tụi ."
" đến đưa tiền lời cho cô đây! Trực tiếp đến báo cáo công việc với lão bản!" Mai Lệ đáp.
Mấy chuyện chỗ , phát hiện Cố Quân Thành biến mất.
"Ủa, Thành T.ử ?" Vũ Thiên Bình .
Lâm Thanh Bình ngạc nhiên: "Cố Quân Thành cũng đến ?"
"Đương nhiên ! Hôm nay cô khai trương, tên nhà đó tối hôm qua bắt đầu chuẩn xin phép ngoài ." Vũ Thiên Bình .
Chị Triệu bưng khay ngang qua, vội : "Thành T.ử , mới với , việc gấp đột xuất, về ."
Vũ Thiên Bình "Hả?" một tiếng: "Hắn việc gì gấp chứ? Sao ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-154-han-la-chong-em.html.]
Lúc , Lương Gia Kỳ : "Mọi Thành Tử, là chú đây ?"
"Người chú?" Vũ Thiên Kiều kinh ngạc hỏi.
"Chính là để tóc ngắn, mặc..." Lương Gia Kỳ miêu tả ngoại hình của Cố Quân Thành.
Vũ Thiên Bình gật đầu: " là !"
"Chính là chú đó." Lương Gia Kỳ đầu với Lâm Thanh Bình: "Cháu chính là !"
Lâm Thanh Bình: ...
"Hắn bao lâu ?" Lâm Thanh Bình nắm lấy chị Triệu hỏi.
"Vừa mới !"
"Em ngoài xem một chút." Lâm Thanh Bình dặn Vũ Thiên Kiều và mấy : "Mọi đỡ , em ngay."
Lâm Thanh Bình rảo bước chạy khỏi cửa hàng.
Cô Cố Quân Thành bộ nhanh, nên đạp xe đuổi theo.
May mắn là hôm nay để chở nước đường, cô đạp xe tới!
Quả nhiên, thấy ở trạm xe buýt!
Lúc đó, xe buýt tới trạm, nếu muộn thêm một bước nữa, lên xe mất .
"Cố Quân Thành!" Cô đạp xe hét lớn.
Cố Quân Thành là quân nhân, nhường nhịn thành thói quen, lên xe cũng xếp hàng cuối cùng, thấy tiếng gọi của cô, liền đầu .
Người phía lên xe hết, nhân viên bán vé thúc giục: "Đồng chí , còn lên ?"
Lâm Thanh Bình đạp xe tới nơi, lớn tiếng trả lời: "Không lên nữa, lên nữa!"
"Được !" Cửa xe đóng .
Lâm Thanh Bình đạp xe hết tốc lực tới, đầu mũi và gò má đều gió thổi đỏ ửng, chuyện phả trắng: "Cố Quân Thành, đột nhiên tới, đột nhiên ?"
"Anh... đột nhiên chút việc." Hắn chăm chú khuôn mặt cô, trời lạnh như , trán và đầu mũi cô đều lấm tấm mồ hôi nhỏ.
"Việc gì mà gấp ? Đến mức thời gian trong một tiếng với em?" Giọng Lâm Thanh Bình mang theo chút oán trách.
"Anh... với chị Triệu ."
"Em với chị Triệu , còn thời gian với chị Triệu, mà thời gian em một cái ?" Lâm Thanh Bình đến câu , trong lòng tự nhiên cảm thấy ấm ức, khóe mắt cũng ửng đỏ.
Cố Quân Thành lặng lẽ đảo mắt chỗ khác: "Cửa hàng của em bận như , sợ phiền em."
Lâm Thanh Bình gì, mím môi trừng mắt .
"Em đang bận ? Đưa một chặng , lỡ mất bao nhiêu việc." Cố Quân Thành .
Lâm Thanh Bình mắt đỏ hoe, chằm chằm : "Em và giống ! Đối với em, gặp một mặt, quan trọng hơn bán mười cái bánh ngọt!"
Cố Quân Thành: ...
"Còn ? Có việc gì lớn đến mức thời gian gặp em một cái? Nhìn em một cái chỉ cần một giây, việc gì mà một giây cũng thể trì hoãn? Anh em xem?" Đôi mắt cô càng đỏ hơn.
Cố Quân Thành trầm mặc.
"Anh ?" Lâm Thanh Bình mấy ngày nay thức đêm liên tục, vốn mắt như mắt thỏ, lúc còn đỏ đến mức khiến nỡ , nhưng vẫn cứ truy hỏi : "Là vì việc đơn vị ? Nếu là việc đơn vị, em tha thứ cho , nhưng thề, dối."