Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 158: Ai là người gửi đến?
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:35:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không , em !” Lâm Thanh Bình túi nguyên liệu lớn bằng bao tải đè lên, , chỉ là dậy .
Một đôi bàn tay da ngăm đen, xương xương rõ ràng đặt lên túi bao tải, Lâm Thanh Bình giật kinh hãi, đôi bàn tay rõ ràng của Lương Gia Kỳ.
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt đen sạm của Cố Quân Thành lọt tầm mắt.
“Cố Quân Thành! Sao đến đây?” Trên cô bỗng nhẹ bẫng, là do Cố Quân Thành dời túi bao tải .
“Ừ.” Anh chỉ đáp gọn một tiếng, nhẹ nhàng vác túi bao tải lớn lên vai, “Đi thôi.”
“Anh đến đón em hả? Sao em về chuyến xe ?” Lâm Thanh Bình đỡ túi bao tải cho giống như lúc nãy cô đỡ cho Lương Gia Kỳ.
“Tiện đường. Không cần đỡ.” Cố Quân Thành đáp.
“Ừ.” Lâm Thanh Bình thấy vác trông quả thật nhẹ nhàng, liền buông tay .
Lương Gia Kỳ ở bên cạnh hì hì, “Vẫn là Cố lợi hại, em yếu quá.”
Lâm Thanh Bình thực lòng ơn Lương Gia Kỳ, nếu nguồn hàng cung cấp, cửa hàng của cô thật duy trì thế nào. Xét từ những ngày kinh doanh qua, nguyên liệu quan trọng nhất cho sản phẩm ưa chuộng nhất chính là kem tươi, bao phủ nhiều loại sản phẩm như đồ ngọt, , cà phê, v.v.
Vì , cô chân thành với Lương Gia Kỳ, “Đâu , Lương Gia Kỳ, giúp một việc lớn, thật sự cảm ơn nhiều lắm. Mỗi đều lĩnh vực giỏi khác mà, từng việc nặng, nhấc lên nổi cũng là chuyện bình thường, còn cảm thấy phiền .”
Cô để ý, khi cô , mặt Cố Quân Thành càng đen sạm hơn.
Cố Quân Thành vác nguyên liệu, bước những bước dài nhanh như gió, Lâm Thanh Bình và Lương Gia Kỳ chạy đuổi theo phía .
Nhà Lương Gia Kỳ tổ tiên kinh doanh, nên khá quen thuộc với việc vận chuyển hàng hóa, hẹn tài xế giao hàng cho cửa hàng đến nhà ga đón.
Vì , Cố Quân Thành phía , hề hai phía gặp xe đến đón, cho đến khi thấy tiếng Lâm Thanh Bình gọi lớn tên .
Anh đầu , thấy Lâm Thanh Bình và Lương Gia Kỳ bên một chiếc xe tải nhỏ, đang vẫy tay với .
Anh vác túi bao tải bước tới, tài xế xe tải nhỏ hô to với , “Bên bên , để bên !”
Sau khi chất hàng xong, Lương Gia Kỳ liền vị trí cạnh tài xế, Lâm Thanh Bình lên xe , xuống tài xế xe tải nhỏ hô, “Đóng cửa, thôi!”
Cố Quân Thành đang định lên xe.
“Ơ, đợi , còn lên xe!” Lâm Thanh Bình vội .
“Ồ.” Lúc tài xế mới , “Anh cũng ? cứ tưởng chỉ hai vợ chồng cô chú chứ.”
Ông tưởng Cố Quân Thành là thợ khuân vác.
Lâm Thanh Bình liền vui, “Bác tài ơi, bác nhầm , đây là chồng cháu.”
Cô kéo cánh tay của Cố Quân Thành lên xe.
“Hả?” Ánh mắt tài xế liếc qua mặt cả ba vài lượt, chút ngại ngùng, “Xin , nhầm …” Còn tưởng nhầm là bác thợ khuân vác, nhưng mà, rõ ràng hai trẻ hợp hơn mà…
Ánh cuối cùng của bác tài liếc qua giữa Lâm Thanh Bình và Lương Gia Kỳ, ý tứ trong ánh mắt là gì, ai cũng hiểu…
Cố Quân Thành bàn tay Lâm Thanh Bình đang khoác cánh tay , trắng nõn mềm mại, làn da toát lên vẻ tươi trẻ, còn Lương Gia Kỳ phía cũng một khuôn mặt tràn đầy sức sống. Từ ghế , thể rõ làn da trắng hồng hào gương mặt nghiêng của và Lâm Thanh Bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-158-ai-la-nguoi-gui-den.html.]
Còn bản thì ?
Cố Quân Thành chằm chằm đôi bàn tay ngăm đen, thô ráp của , những đốt xương to thô, tất cả đều là dấu hiệu cho thấy xuất nông thôn, từng trải gió sương. Hơn nữa, tuổi tác của cũng hơn cô nhiều.
Vân Vũ
Những khác đến thủ đô học đại học đều ở độ tuổi đôi mươi đúng lúc, còn là do đơn vị chỉ tiêu đến học nâng cao, ở cùng đám thanh niên tràn đầy sức sống , vốn dĩ hợp.
Lâm Thanh Bình đang nghĩ gì.
Khi đến cửa hàng, là nửa đêm, Lâm Thanh Bình một nữa cảm ơn Lương Gia Kỳ, dỡ đồ xong liền chuẩn về, ngày mai sẽ dọn dẹp .
Thật sự là, mệt quá …
Mệt đến mức lúc tắm, Lâm Thanh Bình cứ lơ mơ, tắm xong lên giường, một nữa ngủ ngay lập tức, và một nữa, khi tỉnh dậy thấy Cố Quân Thành .
Chiều thứ Hai, cô đến cửa hàng đồ ngọt, thấy các loại sản phẩm trong quầy đầy đủ, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Cố Hữu Liên thấy cô khuôn mặt mệt mỏi, thương xót với cô, “Chuyến em vất vả , thật nếu em chậm hai tiếng, thì cần nữa .”
“Sao ạ?” Lâm Thanh Bình vẫn hiểu chuyện gì xảy .
Cố Hữu Liên dẫn cô đến xem tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh , bên trong chất đầy kem tươi.
“Cái từ đến ?” Lâm Thanh Bình phát hiện, đây loại bao bì nhập khẩu từ nhà cung cấp cô đặt hàng, bộ đều là loại đóng gói đơn giản bằng túi nhựa, đó dán chữ "Vô trùng kín".
“Một giao hàng mang đến, là trả tiền , là hàng của chỗ em mua gửi đến ?” Cố Hữu Liên đóng cửa tủ lạnh , “Số dùng nửa tháng nhỉ? Người giao hàng , ông chủ nhắn , nửa tháng sẽ giao nữa, sẽ cung cấp lâu dài cho chúng , bảo chúng đừng lo. Nếu ông chủ chỗ em tìm thì còn thể là ai chứ?”
, còn chỗ nào khác là trả tiền , mà thể cung cấp lâu dài chứ?
“Bao bì thế , trông giống lắm…” Trong lòng Lâm Thanh Bình vẫn nghi ngờ.
“Vốn dĩ còn thùng carton lớn đựng bên ngoài, đó nhiều chữ nhận , là tiếng nước ngoài ? lấy , hôm thứ Bảy bán cùng đồ phế liệu , lẽ thấy cháu dùng gấp, nên đổi nhà sản xuất đó.”
Nghe giải thích như , cũng lý.
Thôi thì, nguyên liệu đảm bảo là , Lâm Thanh Bình vốn hẹn với Lương Gia Kỳ, sẽ cùng nhập hàng lâu dài từ bên , nhưng như tốn phí vận chuyển cao, phiền quá, nhà cung cấp trực tiếp cung cấp hàng tất nhiên là hơn.
Sóng gió ở cửa hàng đồ ngọt rốt cuộc cũng lắng xuống, thế nhưng trong trường học, những lời đồn đại về Lâm Thanh Bình bắt đầu lan rộng.
Bản Lâm Thanh Bình vẫn , chỉ cảm thấy mấy đứa bạn cùng phòng dường như còn thiết với nữa, biểu hiện cụ thể là dù ở căng tin trong ký túc xá, mấy đứa vốn đang chụm đầu trò chuyện, khi cô xuất hiện, cuộc trò chuyện lập tức dừng , mỗi đứa cắm cúi việc của .
Lâm Thanh Bình còn đùa, “Có bí mật gì thể cho ?”
Ngoại trừ Tạ Vi, đều lắc đầu dữ dội, chỉ riêng Tạ Vi, ánh mắt khinh thường cô và hừ lạnh.
Tạ Vi như thế, Lâm Thanh Bình thấy lạ, Tạ Vi xưa nay từng ưa cô mà, dù cô gì để mắc tội cô .
Mãi đến một hôm ăn cơm tối, cô mua cơm xong một về ký túc xá, đường Chung Hiểu Hiểu đuổi theo.
“Lâm Thanh Bình, sợ lạnh ? Không sợ lạnh thì chúng ăn trong vườn hoa nhé?” Chung Hiểu Hiểu bưng khay cơm với cô.
“Được! Tớ sợ lạnh.” Lâm Thanh Bình cũng mấy hôm nay rốt cuộc là chuyện gì.