Lâm Thanh Bình co rúm trong vòng tay Cố Hữu Liên, dáng vẻ nhỏ bé dám năng, hàm răng khểnh c.ắ.n chặt môi , đôi mắt đỏ lên.
Dáng vẻ như thế còn ai hiểu? Chắc chắn là đưa tiền !
Nhân viên nhà trọ liền lớn : "Trông cái dáng vẻ là chắc chắn đưa ! Với cái đức tính của bà lão , bà chịu đưa ? Lúc trả phòng còn lấy trộm dép và cốc nước của nhà trọ chúng , còn chối đây đấy, ở nhà trọ chúng cũng lăn đất ăn vạ y như , cuối cùng chúng đành chấp nhận xui xẻo, đòi dép và cốc nữa, coi như tặng cho bà !"
"Ai? Ai lấy dép với cốc nước của ? Anh chứng cớ ? Mở mắt càn như ?" Ngô A Tú mơ hồ cảm thấy hình như Lâm Thanh Bình lừa , ngờ thái độ của Lâm Thanh Bình so với đây đổi lớn như , ban đầu bà chỉ nghĩ nắn con gái , ngờ rằng, con bé chờ đợi bà ở đây! Cả dãy phố chỉ sợ ai tiểu yêu tinh !
Nhân viên nhà trọ chỉ chân bà : "Đây chính là dép của chúng đó! còn nhận dép nhà ?"
Vân Vũ
Ngô A Tú mặt thoáng hiện một chút hoảng loạn, vẻ hung hãn lóe lên, bà túm lấy một chiếc dép chân ném về phía trong đám đông: "Đây là dép của ? Có tên lên đó ? Anh gọi nó, nó ?"
Người đó nhặt chiếc dép lên, bịt mũi : "Chiếc dép thật tên đó, tin bà xem , Xuân Phong Lữ Xá, là chữ ?"
Mọi một cái, lập tức ầm lên.
Ngô A Tú chữ, nhưng nhiều, chữ "Xuân Phong Lữ Xá" chiếc dép bằng phiên âm, Ngô A Tú đương nhiên .
Bà cho mặt lúc đỏ lúc trắng, bỗng nhiên hướng về phía Lâm Thanh Bình phát khó: "Con tiện tỳ ! Đào hố cho mày nhảy ? Xem mày thu xếp mày ! Mẹ đ.á.n.h c.h.ế.t con tiện tỳ ! Mẹ đ.á.n.h c.h.ế.t mày!"
Ngô A Tú cởi chiếc dép còn vung tới tấp Lâm Thanh Bình.
Cố Hữu Liên đương nhiên giúp Lâm Thanh Bình, tiếng của Lâm Thanh Bình liền vang lên xen lẫn giữa tiếng dép đập và tiếng Cố Hữu Liên đỡ đòn.
"Chị, chị đừng đỡ nữa... Mẹ em hôm nay mất mặt... Để bà đ.á.n.h em, cho bà hả giận là bà sẽ nguôi ngoai thôi, chị hu hu, chị, chị đừng đỡ nữa..."
Tiếng oan ức của cô gái trẻ tuổi khiến mà thấy xót xa khó chịu.
Cuối cùng, xem chịu nổi, khuyên: "Đừng đ.á.n.h nữa, thể đ.á.n.h con cái như ? Nghe thấy tội nghiệp lắm!"
" , con bé còn là sinh viên Đại học Thủ đô nữa, con mà thành tích như , cung phụng còn kịp, nỡ đ.á.n.h con như thế chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-173-nhu-the-bi-lua.html.]
Ngô A Tú xong tức giận thất khiếu sinh yên, Thủ đô đều vấn đề hết ? Cái bà , cái bà cũng !
Đập phá nhà ! Tại ? Ở quê họ đ.á.n.h đập nát tường rào thì là chuyện gì lớn?
Được thôi! Cho là ! Bà đ.á.n.h con gái cũng nốt ? Mấy Thủ đô đừng quá bao đồng!
Trong lòng bà thực sự tức!
Ở nơi xa lạ , còn là Thủ đô, mấy vụ ăn vạ của bà , trong lòng cũng sợ sợ, dám quá đắc tội Thủ đô, mãnh hổ còn nan địch quần hồ, nếu chỗ nhà đập phá thực sự bắt bà đền thì ?
Bà đền, nhưng trong lòng chút sợ hãi, trong lòng bắt đầu hư, phục khí, uất ức tức giận, sắp nổ tung , đành trút giận lên Lâm Thanh Bình, để gỡ gạc một chút tự tôn của .
Trên đời vốn loại như , hung hãn, điều, nhưng cái hung hãn khi thực sự gặp mạnh hơn, bắt đầu sợ hãi, nhưng còn giữ thể diện của , tuyệt đối thể chịu thua, thì cách để duy trì uy quyền của chính là trút cơn giận dữ lên yếu thế hơn, mà thường thì con cái chính là kẻ yếu thế đó.
Lâm Thanh Bình hôm nay đóng vai trò tiểu thư trắng yếu đuối, và từ khi cô đến đóng vai cô gái ngoan ngoãn hiếu thảo, chính là vì lúc , dư luận thể về phía cô.
Mọi đều thích thông cảm cho ở thế yếu.
Lâm Thanh Bình mấy ngày diễn vai cô con gái ngoan, hôm nay lóc t.h.ả.m thương mặt , đủ để khiến tất cả những xung quanh cảm thấy cô là gì.
Diễn đến đây cũng , tiếp theo chỉ cần cô diễn thêm một chút trắng trợn, kích động một chút, chọc tức thêm đám đông, tìm cách để mâu thuẫn thêm kịch liệt, đám đông sẽ báo cảnh sát, khi đó chiếm vị trí đạo đức cao, cô thể chính đáng đưa và em trai hai kẻ dính như keo .
Tuy nhiên, khi màn diễn và sự kích động của cô thể tiếp tục, đám đông bỗng tự động dạt một lối , với khuôn mặt đen sì, mang theo sức ép khủng khiếp bước .
Cố Quân Thành trở về.
"Thành Tử! Mau! Mau đây bảo vệ vợ , sắp đ.á.n.h c.h.ế.t !" Cố Hữu Liên như thấy cứu tinh.