Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 174: Tôi đánh lại được anh ta sao?

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:39:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Thanh Bình thực đ.á.n.h trúng, cô la hét dữ nhưng cái nào trúng cô cả. Cô tự né một ít, còn "cánh tay sắt" của Cố Hữu Liên đỡ một ít.

, điều đó ngăn Lâm Thanh Bình vẻ mặt tội nghiệp khốn khổ như một đóa tiểu bạch hoa, tựa hồ một trận đòn thừa sống thiếu c.h.ế.t nào đó. Những xung quanh chứng kiến đều cảm thấy nỡ , huống chi là Cố Quân Thành.

Cố Quân Thành hai bước sải dài mặt Ngô A Tú, che chắn cho Cố Hữu Liên và Lâm Thanh Bình phía .

Như một tòa tháp sắt, toát khí thế hung hãn.

Lúc đó, Ngô A Tú đang vung chiếc dép về phía , thấy Cố Quân Thành, trong lòng run sợ, thu nhưng kịp nữa, cả lẫn chiếc dép đều lao thẳng về phía Cố Quân Thành.

Cố Quân Thành tay đưa phía , một cái ôm lấy Lâm Thanh Bình và Cố Hữu Liên lách né tránh, Ngô A Tú lao thẳng xuống đất, ngã một cú miệng hôn đất.

Ngô A Tú ngã đến mức kêu oai oái, nhổ một miệng đầy bùn đất, cũng đ.á.n.h nữa, vạ đất chịu dậy, còn rống lên: "Đồ g.i.ế.c ngàn dao! Sĩ quan đ.á.n.h ! Sĩ quan đ.á.n.h ! Ức h.i.ế.p dân thường !"

Đám đông hiếu kỳ vây xung quanh đều là những nhiệt tình, thấy liền nhao nhao lên: "Bà đừng bậy, chúng đông thế rõ ràng rành rành, ai đ.á.n.h bà cả, tự bà ngã đấy! Bà đừng thấy là quân nhân mà vơ nhé!"

" , đúng ! Hôm nay chúng ở đây tạm thời , thật sự báo cảnh sát chúng sẽ chứng, chuyện hôm nay đầu đuôi thế nào chúng hết !"

Ngô A Tú một nghẹn cổ họng, suýt nữa thì ngất , thấy đều , lập tức đ.ấ.m n.g.ự.c thình thịch: "Người thủ đô ức h.i.ế.p ! Sắp c.h.ế.t ! Người thủ đô cấu kết với ức h.i.ế.p dân quê ! cáo trạng! Đi kiện lên vua!"

Tiếng kêu t.h.ả.m thiết thật đúng là kinh thiên động địa.

Lâm Thanh Bình vẻ hoảng sợ, dựa lòng chị Cố Hữu Liên chỉ lau nước mắt, rõ ràng là bộ dạng vô cùng ủy khuất.

: "Còn đòi kiện nữa! Hay lắm! Vậy thì báo cảnh sát ! Xem chuyện giải quyết thế nào! Nhà cửa đập phá thế tính bồi thường ! Bồi thường bao nhiêu tiền, cứ giao cho cảnh sát xử lý hết !"

Tiếng của Ngô A Tú đột nhiên dừng bặt, cô đám đông vây kín xung quanh, cảm thấy những chiêu thức từng dùng ở quê giờ hiệu quả? Ở quê, chỉ cần cô xuống thế , la hét c.h.ử.i bới, đ.á.n.h đập phá phách một phen, miễn là đủ hung hãn, thì ai dám trêu !

Mắt cô đảo qua một vòng, cảm thấy Cố Quân Thành vẫn là dễ bắt nạt nhất.

thực sự đáng sợ về mặt vũ lực, nhưng sẽ đ.á.n.h cô - vợ của ! Bất hiếu là trời tru đất diệt! Hơn nữa, ông con rể vẫn dễ sai khiến mà, mấy gọi xin tiền, đều đưa...

Lúc , đầu óc cô rối bời, gì nữa.

Ban đầu cô chỉ là nhường nhà, bồi thường căn nhà, nữa là mất mặt, mất thể diện.

Vân Vũ

Giờ đây mất trí, chỉ gây sự, chỉ quật ngã lũ thủ đô ! Chỉ giẫm họ chân để thở phào một cái cho hả !

Ngô A Tú, kẻ từng cúi đầu là gì, nghĩ một cách ngu xuẩn nhất.

Dĩ nhiên cô sẽ đ.á.n.h Cố Quân Thành, to lớn như cột đồng chứa gang , cô đ.á.n.h nổi ?

vẫn chọn đ.á.n.h con gái !

Lâm Thanh Bình hôm nay vẻ t.h.ả.m thương khiến cô quên mất rằng Lâm Thanh Bình từng cũng dạng .

Ngô A Tú bật dậy đột nhiên cúi đầu lao thẳng về phía Lâm Thanh Bình, cô húc ngã Lâm Thanh Bình, cưỡi lên Lâm Thanh Bình mà đánh, đây là tuyệt chiêu của cô , ở quê đ.á.n.h với mấy bà đàn bà, nào cũng hiệu nghiệm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-174-toi-danh-lai-duoc-anh-ta-sao.html.]

Nếu Cố Quân Thành bảo cô đừng đ.á.n.h nữa, thì cô sẽ nhân cơ hội đó đưa điều kiện, còn điều kiện gì thì cô nghĩ , đại khái tiên lấy cái mặt mũi !

Thế nhưng, cô quên mất thực lực của Cố Quân Thành.

Cố Quân Thành thể để cô chạm Lâm Thanh Bình?

Ngô A Tú đ.â.m một lực đẩy cực mạnh, trực tiếp hất cô ngã ngửa đất.

Là Cố Quân Thành, Lâm Thanh Bình, chỉ đưa bàn tay đỡ một cái, lực phản đàn hồi từ tay đẩy bật cô .

Ngô A Tú Cố Quân Thành mặt lạnh như tiền mặt, đặc biệt là cô đang đất, còn Cố Quân Thành thì sừng sững, cao lớn như một cây đại thụ, khuôn mặt mấy khi tươi lúc đầy phẫn nộ, một cái khiến run sợ.

, bản tính cô vốn hiếu thắng, từng chịu thua bao giờ, thế là loanh quanh trở về với biện pháp cũ: ăn vạ, lăn lộn.

"Ôi trời ơi, đẻ cái con gái bạc bẽo thế hả trời! Làm khổ đến nông nỗi ! một nắng hai sưa nuôi mày khôn lớn, giờ mày cấu kết với chồng mày để đ.á.n.h ... nuôi mày chút thành đạt, nuôi mày trường đại học thủ đô, chỉ theo mày hưởng chút phúc, mày chê là bà già quê mùa mày hổ thì thôi, giờ còn rủ chồng mày đến đ.á.n.h ... Chồng mày còn là quân nhân đấy nhé! Quân nhân ức h.i.ế.p dân thường, đ.á.n.h vợ, đời còn vương pháp nữa ? Lâm Thanh Bình! Mày đúng là đồ vô lương tâm! nuôi mày lớn đến thế, mày giạng hai chân , rủ đàn ông về ức h.i.ế.p đẻ mày... Mày đúng là đồ hổ... Đồ con *** mày..."

Tiếng cao tiếng thấp, tựa như đang hát tuồng, nước mắt, chỉ tiếng rống, ngôn từ vô cùng bẩn thỉu.

Những thấy đều sửng sốt, những lời lẽ bẩn thỉu như thật là từng bao giờ, dù , thì cũng chỉ là trong chốn lầu xanh, dùng những lời để c.h.ử.i con gái ?

Cố Quân Thành thấy những lời đó, liền cởi chiếc áo sơ mi quân nhân đang mặc, đưa cho Lâm Thanh Bình đằng , chỉ còn chiếc áo ba lỗ, cơ bắp cuồn cuộn ánh nắng mặt trời đen bóng.

"Thưa các bác các chú hàng xóm, thật hổ, để chứng kiến trò của gia đình cháu, nhưng, vì chứng kiến , cũng xin chứng cho. Hôm nay, cháu xin ở đây, cháu thà mặc kệ bộ quân phục thèm nữa, cháu cũng khiến chuyện chấm dứt vĩnh viễn!"

"Mày... mày định gì? Mày thật sự dám đ.á.n.h ? Tao là đàn bà! Tao là vợ mày!" Ngô A Tú thể hoành hành ở quê, chính là vì ở quê một quy tắc bất thành văn: đàn ông đ.á.n.h đàn bà, kẻ đ.á.n.h . Giờ đây, thằng Cố Quân Thành lính mấy năm, định quên hết quy tắc ở quê , cả hai điều đều định phạm ?

Ngô A Tú bắt đầu thực sự sợ hãi, đất, từng chút một bò lùi , chỉ thấy Cố Quân Thành xoa nắn hai bàn tay, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn, cô bắt đầu hét lên: "Gia Quý! Gia Quý mau cứu ! Gia Quý, rể mày đ.á.n.h !"

Ngoài trời loạn cả lên, thế mà Lâm Gia Quý suốt từ nãy đến giờ dường như thấy gì, vẫn bưng đĩa hạt dưa xem tivi, bởi vì, ở trong làng cãi với , thì cũng gây sự với kẻ , một ngày cãi tám trăm trận! Hắn chẳng thấy gì lạ.

, hiếm khi gọi , bởi luật trong làng, chuyện của đàn bà đàn ông nhúng .

Lần thấy tiếng gọi, ngoài, trời ạ, rể sắp động thủ .

Quyền cước của rể, từng chứng kiến, ai mà chịu nổi?

Lần ở ký túc xá nhà máy dệt đ.á.n.h cho mấy tên, mà còn thấy kinh hồn bạt vía, họ mà đau...

Chẳng qua là ở căn nhà nữa thôi mà? Hắn còn chẳng ở đây nữa là! Hắn hứng thú lớn với thủ đô ! Nói gì hiểu, đường , gì mà vui chứ?

Hắn bước ngoài, tưởng đến cứu bà , chạy đến túm lấy cánh tay , hoảng hốt cuống cuồng: "Gia Quý, Gia Quý, rể mày sắp đ.á.n.h ! Sắp đ.á.n.h !"

Lâm Gia Quý đối với sắc mặt gì : "Anh rể đ.á.n.h , nghĩ con đ.á.n.h ?"

 

Loading...