Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 179: Tửu phẩm không tốt, tỉnh dậy không chịu nhận sổ

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:39:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh nghĩ một lát , "Nghĩ vẫn thấy với em. Chuyện cầu là do , đến khi trở về lễ cưới chỉ chừng , cảm thấy thật sự với nhà em, nên…"

"Cho nên em cũng , đòi gì cũng cho!" Lâm Thanh Bình nhanh nhảu tiếp lời.

Anh , thừa nhận.

"Tốt lắm! Giao cho em còn hơn là đưa cho em!" Lâm Thanh Bình hừ một tiếng.

Cố Quân Thành nhướng mày, gì để , đây cũng nhạc mẫu như .

Lâm Thanh Bình cũng nghĩ tới điểm , nhưng, kiếp , chẳng cô là như thế ? Không vẫn mặc cho bà lấy gì thì lấy, dĩ nhiên, cũng bao gồm cả chính cô.

Cố Quân Thành xoa xoa đầu cô, "Dù bây giờ cũng là em quán xuyến, em gì thì là nấy."

Lâm Thanh Bình trong khoảnh khắc giơ tay lên, thấy chiếc áo may ô của khẽ động, lộ bên một vết đỏ.

"Anh ?" Cô kéo áo may ô của xem.

Trời ạ, xem , xem xong giật cả .

Trên nhiều vết đỏ thế ? Bị côn trùng gì đốt ? Hay là dị ứng?" Lâm Thanh Bình mà phát sợ luôn, từ n.g.ự.c đến bụng, khắp nơi đều là vết hồng ban!

Anh , "Ừ, đốt đấy."

"Bị gì đốt? Muỗi ? Nhà nhiều muỗi thế?" Lâm Thanh Bình nghi hoặc, "Từ ngày em đến phương Bắc, em thấy muỗi ít hơn hẳn so với bên Nam."

"Ừ, muỗi, một con muỗi to!" Ánh mắt lộ rõ vẻ trêu chọc.

Lâm Thanh Bình: ???

Biểu cảm đúng !

"Là thế nào? Anh thật cho em ngay!" Cô vẻ nghiêm túc.

Anh tiếng nét, "Kẻ phạm tội còn thẩm vấn nạn nhân ?"

Lâm Thanh Bình tròn mắt, chỉ chính , "Em?"

"Không thì còn ai nữa? Tổng tự c.ắ.n chứ? Anh cũng với tới!" Anh vén áo may ô lên, cho cô xem tác phẩm của cô.

"Em… em c.ắ.n ? Em…" Lâm Thanh Bình c.ắ.n môi, nhíu mày, gắng sức lắc đầu.

Cô cố gắng hồi tưởng, chỉ nhớ là Cố Quân Thành khiêng cô phòng, ấn tượng là một đêm ân ái, nhưng cụ thể quá trình thế nào thì nhớ nổi.

"Không nhận ?" Anh xuống, bắt chước tư thế của cô hôm qua, bóp mặt cô thành hình ngân lượng, "Quả nhiên tửu phẩm , tỉnh dậy là chịu nhận sổ."

Cô vỗ vỗ tay , "Không thể nào! Em tuyệt đối thể chuyện ! Anh vu khống cho em!"

"Vậy thì đống , giải thích thế nào?" Anh chỉ chỉ chính .

Lâm Thanh Bình liếc , thật sự thể giải thích…

Nhíu mày, im thin thít.

Anh nắm lấy tay cô, để cô chạm từng vết hồng ban , "Hôm qua, là ai, chính là như , từng chút, từng chút một chạm , mỗi chạm , c.ắ.n một cái, 'Chỗ là của em, em đ.á.n.h dấu, chỗ cũng là của em, em đ.á.n.h dấu'…"

Lâm Thanh Bình sững sờ.

Sao thể!

"Nếu còn giở trò, sẽ lấy máy ghi âm ghi tất cả những lời em !"

Mặt Lâm Thanh Bình lập tức đỏ bừng, lập tức rút tay , cả co rúm xuống, chui tót trong chăn, và kéo chăn lên, trùm kín đầu, cả trốn trong đó chịu ló mặt .

Bây giờ cô tin , tin là thật sự chuyện đó, chỉ là, còn mặt mũi nào gặp nữa thôi…

Cố Quân Thành đang giật giật chăn của cô, vẫn ở ngoài gọi cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-179-tuu-pham-khong-tot-tinh-day-khong-chiu-nhan-so.html.]

Cô kéo chặt chăn, nhất quyết chịu .

Sau đó, cô cảm thấy cả lẫn chăn đều Cố Quân Thành ôm chặt lòng, tay cô giam trong chăn như , cô thể giãy giụa, liền dùng một tay lôi mặt cô khỏi chăn.

Mặt cô đỏ bừng, một đầu tóc dài rối bù, nhắm nghiền mắt giả c.h.ế.t.

Cố Quân Thành , "Có liên quan gì chứ? Chẳng em … dũng cảm ?"

Lâm Thanh Bình: …

Ý của thế cô còn hiểu ? Chính là bình thường cô ngại!

Cô nhắm mắt lắc đầu dữ dội, "Em chỉ là khổng lồ lời , chú lùn trong hành động thôi!"

Vân Vũ

Anh bật , "Không , hôm qua em trong hành động cũng là khổng lồ."

"Á á á… nữa!" Nói nữa cô rùa rụt cổ mất.

"Được , đừng hổ nữa. Đàn ông đại trượng phu, thì còn gì dám nhận?" Anh dùng một tay vuốt ve mái tóc rối của cô.

c.h.ế.t mất thôi! "Em là tiểu nữ tử, em chính là dám nhận!"

Anh bật , áp sát tai cô một câu.

Mắt Lâm Thanh Bình lập tức mở to, "Cố Quân Thành, gì?"

Cố Quân Thành , trong mắt ánh lên nụ sâu thẳm.

"Hay lắm, em vẫn tưởng Cố Quân Thành lông mày rậm mắt to là đắn, hóa cũng là kẻ gì!" Lâm Thanh Bình gò má nóng bừng.

Cố Quân Thành một tiếng, "Hôm nay còn bàn chuyện nhà cửa ? Em định lì ở đây cả ngày ?"

Phải! Suýt nữa thì quên mất chuyện chính!

"Đều là do !" Lâm Thanh Bình hừ một tiếng.

Cố Quân Thành như , "Được , đều là do !"

Lâm Thanh Bình: …

"Anh đang chiếu lệ! Thái độ nhận căn bản chút nào!" Lâm Thanh Bình chỉ bắp thịt rắn chắc vai .

"Vậy thì ? Viết kiểm điểm? Đứng tư thế nghiêm?" Anh áp sát tai cô nhỏ một câu.

"Anh thật là! Không đắn!" Lâm Thanh Bình dùng sức đẩy , mặt đỏ bừng mở cửa chạy xuống lầu.

Kỳ thực hôm qua Lâm Thanh Bình hẹn chủ nhà hôm nay đến nhà bàn bạc, vì việc , còn đặc biệt dặn chị Triệu, sáng nay đến cửa hàng, còn nhờ chị Triệu đến trường với Thanh Vân một tiếng, bảo Thanh Vân về nhà.

Khoảng mười giờ rưỡi, Thanh Vân và chủ nhà đến gần như cùng lúc.

Thanh Vân tình thế , chuyện gì xảy , sát bên chị, "Chị, chuyện gì ?" Chủ nhà cô quen , nếu là để nộp tiền thuê nhà, cần cô đến gì?

Lâm Thanh Bình bèn đơn giản kể sự việc cho cô .

Đừng Thanh Vân giật , ngay cả chủ nhà cũng cảm thấy chấn động, chị gái mua nhà cho em gái, còn chuyện như mặt cháu rể, sợ cháu rể ý kiến ?

Thanh Vân sốt ruột lắm, liếc phía bếp.

Anh rể cô đang ở trong bếp rửa rau!

"Chị, chị… thế ? Tương lai của em, em tự lo liệu, chị giúp em quá nhiều ! Em cần chị mua nhà cho em!" Cô hạ giọng, sợ Cố Quân Thành trong bếp thấy.

Lâm Thanh Bình vỗ vỗ tay cô, "Tương lai em mua nhà lẽ khó, nhưng thể ngẫu nhiên mua cùng chỗ với chị ?"

Thanh Vân chị chuyện lớn tiếng như , đều hoảng hốt, "Chị, chị nhỏ một chút , chị sợ rể thấy chắc?"

"Có gì mà?" Lâm Thanh Bình đầu gọi Cố Quân Thành, "Cố Quân Thành, đây một chút."

 

Loading...