Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 184: Cô Đơn Không?

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:39:15
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Nghiêm là tinh tường, lập tức hiểu ngay là vợ và con trai đang gây rối.

Anh hiểu Liễu Nhạn rốt cuộc là thế nào, khen ngợi con cái của , dù phần khoa trương, nhưng phương diện lễ tiết, hùa theo một chút vấn đề gì chứ? Cứ nhất định khó xử? Đây là nhà mà em trai để ý, việc tôn trọng một chút về mặt lễ tiết khó đến ?

Sắc mặt trầm xuống, "Tiểu Sơn, lớn đang chuyện, đừng quấy rầy."

Vân Tiểu Sơn cựa quậy mông, "Không mà, con dạy con một chút!"

Vân Tiểu Sơn cũng khá láu cá, hẳn là nó bố nó sẽ đ.á.n.h nó mặt khách!

Thanh Vân thực sự thấy ngượng c.h.ế.t , em trai cô cái gì chứ?

Ngô A Tú vẫn cảm thấy gì, bà Lâm Gia Quý đ.á.n.h cờ, nhưng dù Lâm Gia Quý cũng là học, lẽ nào bài toán của đứa trẻ con ?

con trai với vẻ mặt khoe khoang và đầy mong đợi, "Gia Quý, tính giúp cháu nó !" Ánh mắt đầy đắc ý như : Mau thể hiện , để còn cưới con dâu cán bộ thủ đô!

Thanh Vân liếc , đây là đang khó, bài toán vốn dĩ thứ em trai cô thể ! Mẹ cô thật sự cho rằng đây là bài toán mẫu giáo ?

Lúc , lẽ nào cô mặt dạy Vân Tiểu Sơn? Như chẳng là thừa nhận em trai cô bất tài? Mẹ cô đang khoác? Mặt cô còn gì là thể diện? Hơn nữa, nếu thực sự ý khó, một câu "Cháu cô dạy, cháu chỉ dạy thôi", thì ?

Và hành động tiếp theo của Vân Kỳ chứng minh cho điều .

Vân Kỳ ha hả mở miệng, "Lại đây, chú dạy cho, đừng phiền khách."

Quả nhiên, Vân Tiểu Sơn đầu , cứng đầu với chú nó, "Cháu chú dạy, cháu thích , cháu chỉ dạy thôi!"

Tình huống , chỉ đ.á.n.h đứa bé mới thể xoay chuyển tình thế...

Ngay lúc , Chí Viễn chạy tới, giật lấy cuốn sách của Vân Tiểu Sơn, "Cháu ! Kết quả bài bằng !"

Vân Tiểu Sơn sửng sốt, ngẩng đầu .

Liễu Nhạn ở lầu cũng ngờ tới tình huống , bất kỳ lớn nào trong nhà đáp lời Vân Tiểu Sơn đều thể lý do để , bà thể nào tranh cãi với một đứa trẻ, nếu Vân Nghiêm sẽ mắng c.h.ế.t bà , hơn nữa, như chẳng cũng giống mấy nhà quê lầu ?

Vân Tiểu Sơn nhận phản hồi từ , ngây ngô Chí Viễn hỏi, "Sao là bằng ?"

"Chẳng ngay ? Cậu ? Thầy cô dạy mà!" Chí Viễn há hốc mồm .

Vân Tiểu Sơn: ...

Vân Tiểu Sơn thực hư thầy cô dạy , nhất thời sửng sốt.

Chí Viễn ngẩng đầu Liễu Nhạn, mặt treo đầy nụ , đặc biệt lễ phép, "Dì ơi, bài lớp thực sự dạy , các bạn trong lớp cháu đều !"

Liễu Nhạn: ...

Liễu Nhạn tức đến nghiến chặt răng.

Ý gì đây? Cả lớp đều , chỉ mỗi Tiểu Sơn là , để nổi bật Tiểu Sơn ngu ngốc ?

Liễu Nhạn kịp nghĩ đến thể diện nữa, định bắt Chí Viễn giảng giải quá trình bài.

Ai ngờ, Chí Viễn ngẩng đầu, hỏi bà , "Dì ơi, dì thấy đáp án của cháu đúng ? Nếu đúng, dì thể chỉ cho cháu sai ở ạ?"

Vân Vũ

Liễu Nhạn dồn thế.

Quả bóng rốt cuộc ném về phía bà !

Thực cũng ...

chỉ học hết cấp hai...

Để dằn mặt tên nhà quê khoác , bà mới lấy sách của Vân Kỳ đưa cho Vân Tiểu Sơn khó đối phương.

cho dù bà nữa thì ?

Rốt cuộc quả bóng đá về chỗ bà ! Bà phán đúng sai, nếu đúng, thì nâng đỡ Chí Viễn, nếu sai, thì bà giảng bài, kế hoạch của bà đổ bể !

Bị thằng nhóc nhà họ Lâm phá rối!

gồng mặt, trong lòng tức điên lên, chỉ thể mắng con trai , "Tiểu Sơn! Người lớn đang chuyện, con quấy rầy cái gì , mau lên đây!"

Tiểu Sơn thấy oan ức quá...

Đâu !

Sao mắng nó?

Cậu bé vui, quăng sách xuống, "Là bảo con hỏi mà! Sao mắng con?"

Mặt Liễu Nhạn lập tức tái nhợt, thấy ánh mắt của Vân Nghiêm quét qua , bà chỉ thể chối cãi, "Con bậy cái gì thế? Xem đ.á.n.h con! Mẹ bảo con hỏi chú con!"

Nghe sắp đánh, Vân Tiểu Sơn càng chịu, oà lên .

Nhà họ Vân lập tức trở nên nhộn nhịp hẳn.

Lão gia Vân trong lòng khó chịu, với Vân Nghiêm, "Hai đứa định chơi khu mua sắm ? Đứa bé ở nhà chán lắm, mau đưa nó ngoài chơi !"

Vân Nghiêm vội , "Vâng."

Ánh mắt trách móc hướng về phía lầu.

ba họ cũng ngoài.

Lão gia Vân thành khẩn xin nhà họ Lâm, đặc biệt là hướng về Thanh Vân và Chí Viễn , "Xin nhé, là của , để các cháu chịu oan ức ."

Đã quá rõ ràng, lão gia cũng giấu giếm nữa, trong lòng cảm thấy khó chịu khi để Thanh Vân và Chí Viễn chịu oan ức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-184-co-don-khong.html.]

Vân Kỳ vội , "Ông ơi, gọi Chí Viễn đến đ.á.n.h cờ ? Mau , hôm nay cháu thắng tiền mới !"

Lão gia Vân gật đầu, "Lại đây!"

Một già một trẻ đ.á.n.h cờ, Ngô A Tú và Lâm Gia Quý cũng hiểu, Vân Kỳ liền tiếp tục chuyện với hai con Ngô A Tú, Thanh Vân sợ điều gì , nên cũng cùng.

, lão gia Vân gian riêng để tiếp xúc với Chí Viễn.

Lão gia Vân Chí Viễn, bất chợt hỏi , "Bài toán lúc nãy, cho ông quá trình ?"

Chí Viễn đang suy nghĩ về nước cờ, hỏi đột ngột, quân cờ từ trong tay rơi xuống.

Ngẩng đầu, lão gia Vân đang với ánh mắt sáng suốt.

Chí Viễn cúi đầu, thái độ nhận , "Cháu... cháu ."

"Vậy cháu bằng ?" Lão gia Vân mặt nở nụ .

"Cháu bừa đấy..." Chí Viễn thật thà mặt lão gia.

"Sao bừa?" Lão gia cố ý trầm mặt.

Chí Viễn do dự một chút, hết , "Anh Gia Quý nhà họ Lâm gì cả, bà ngoại đang khoác, cháu sợ trả lời , tình huống lúc đó, trông như ai cũng xong, nên cháu tranh bừa. Cháu là trẻ con, bừa cũng , ai cháu sai, thì đó hãy giảng cái đúng ."

Nói xong ủ rũ , "Ông ơi, xin ông, cháu chắc là Tiểu Sơn tức giận ."

Lão gia Vân để tâm đến chuyện đó, chỉ , "Cháu bảo vệ Gia Quý nhà họ Lâm ?"

Chí Viễn im lặng, lắc đầu, bảo vệ.

Lão gia trải qua bao sóng gió, từng gặp vô , một cái là ngay ai là thế nào, thể rõ Ngô A Tú và Lâm Gia Quý khác xa với hai chị em Lâm Thanh Vân? "Vậy tại cháu giúp ?"

Chí Viễn ngẩng mặt lão gia, "Xấu trong nhà nên để lộ ngoài, cháu thấy chị Thanh Vân khó xử."

Lão gia , "Cháu còn khá quan điểm đại cục. Sao? Cháu và Thanh Vân là một nhà, với ông thì một nhà ?"

Chí Viễn gãi gãi đầu, thế nào nữa.

Thực , thích ông, nhưng thích đến nhà ông chơi.

Cậu thể coi ông là nhà, nhưng nhà của ông là nhà của .

Ví như như hôm nay, dì hai Thanh Vân đến đây, thực sự đến lắm, nhưng nghĩ đến ông mong gặp , vẫn đến.

"Ông." Cậu bỗng , "Ông sống ở đây, thấy cô đơn ?"

Lão gia câu của hỏi chững , nhịn , "Trẻ con gì là cô đơn?"

"Sao chứ? Một , ai chơi cùng, chính là cô đơn đó." Lời giải thích của Chí Viễn mang đầy vẻ trẻ con, "Trong sách thế."

Lão gia buồn tức, cuốn sách nào định nghĩa "cô đơn" như ? Không ai chơi cùng là cô đơn? "Sao cháu suy nghĩ ? Ông ở đây ba đứa cháu trai, còn chắt, trong nhà nhiều như , cháu cho rằng ông cô đơn?"

Chí Viễn vẹo đầu, "Bởi vì, dù ở đây nhiều , nhưng ông với họ quen. Trước đây, khi cháu mới đến nhà chú Cố, cháu cũng cảm thấy như , dù ở thôn Cố nhiều , nhưng cháu và họ đều khác , ai chơi với cháu, ở nhà chú Cố cũng , nhà họ Cố ông bà nội, cháu, lúc đó cháu còn gọi là , nhưng cháu là đứa từ bên ngoài đến, trong nhà , cháu chính là cảm thấy cô đơn, mãi cho đến cháu đối xử với cháu, gặp ông."

Lão gia trầm tư một lúc, xoa đầu Chí Viễn, "Đánh cờ thôi."

Nhà họ Lâm ăn cơm trưa tại nhà họ Vân, lão gia kéo Chí Viễn đ.á.n.h cờ thêm hai tiếng đồng hồ, vốn định giữ ăn cơm tối, nhưng Thanh Vân nhất quyết về.

Lão gia liền giữ họ nữa.

Lúc nhà họ Lâm chuẩn rời , ba Vân Nghiêm trở về.

Liễu Nhạn rõ ràng cãi với Vân Nghiêm ở bên ngoài, thấy họ sắp về cũng miễn cưỡng chào hỏi, trong lấy hai món đồ , đưa cho Ngô A Tú, , "Lần đầu đến nhà chúng , cũng để các vị mang về, những thứ cầm lấy, chỉ là chút lòng thành."

Ngô A Tú mừng sợ, vội vàng nhận lấy, ngừng cảm ơn.

Sắc mặt Vân Nghiêm biến đổi, liếc mắt hiệu cho Vân Kỳ.

Vân Kỳ lập tức hiểu ý, gật đầu với trai, tiễn cả nhà họ Lâm ngoài.

Vừa đóng cửa , Vân Nghiêm liền chất vấn Liễu Nhạn, "Liễu Nhạn, rốt cuộc em ý gì?"

" ? Anh bảo đối xử lễ phép, ? Đồ cũng tặng , lời cũng , còn thế nào nữa?" Liễu Nhạn xong liền xách một xô nước .

Trong xô nửa xô nước, tỏa mùi t.h.u.ố.c khử trùng.

Chỉ thấy Liễu Nhạn lấy một miếng giẻ thấm nước t.h.u.ố.c khử trùng, liên tục lau chùi những chỗ nhà họ Lâm .

Vân Nghiêm nổi giận, "Liễu Nhạn, em đủ đấy!"

Liễu Nhạn tiếp tục dùng sức chà.

Vân Nghiêm giật lấy miếng giẻ trong tay bà , ném , "Em ý gì?"

" ý gì? chê chỗ nhà quê bẩn! Sợ vi khuẩn, Tiểu Sơn bệnh!" Liễu Nhạn tức giận .

Vân Nghiêm , giận sôi lên, " cũng là nhà quê, gốc rễ nhà họ Vân chúng ở nông thôn! Em định tiêu diệt là tiêu diệt tổ tiên nhà ?"

Liễu Nhạn sửng sốt, dám nữa.

Vân Nghiêm tiếp tục, "Người nông thôn thì ? Người nông thôn là thứ em thể tùy tiện đối phó ? Đem đồ nhà cần cho , em thấy hổ?"

"Xấu hổ cái gì? Đồ dù tồi nhất nhà chúng cũng hơn đống rác họ mang đến!" Liễu Nhạn chỉ mấy món bánh Lâm Thanh Vân mang đến, "Đây là cái thứ gì? Ăn bệnh ? dám ăn, lát nữa đều vứt hết!"

 

Loading...