Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 220: Cửa hàng đầu tiên ở Thủ đô

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:41:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lệ Phân cứ thế đưa về, xuất hiện bên cạnh Lâm Thanh Bình chỉ trong một thời gian ngắn.

Tất cả đều nghĩ, sự tồn tại của thực sự chỉ là thoáng qua, ai ngờ rằng, nhân vật Lệ Phân từ lúc âm thầm gieo một mầm mống trong cuộc sống của họ, về sẽ mang đến cho họ những biến cố kinh thiên động địa.

Mỗi cơn mưa thu một lạnh thêm.

Khi gió thu nhuộm vàng khắp Thủ đô, cửa hàng bánh ngọt trong khu thương nghiệp của Vũ Thiên Kiều, cũng chính là chi nhánh thứ hai "Thanh Trà" của Lâm Thanh Bình, khai trương.

Vừa mở cửa đông nghịt khách, doanh thu thực sự thể dùng từ "bùng nổ" để hình dung.

Lúc bấy giờ vẫn thương mại điện tử, mua đồ đều thực sự đến tận nơi mua sắm, thể thấy lượng khách hàng lớn cỡ nào!

Sau một tháng khai trương, trong cửa hàng vẫn trong tình trạng xếp hàng mỗi ngày.

Cuối tuần, Vũ Thiên Kiều mời Lâm Thanh Bình đến "thị sát cửa hàng".

Lâm Thanh Bình liền hớn hở dẫn Chí Viễn theo.

Là một trong những chủ sở hữu cửa hàng, mỗi đến cô đều thực hiện trách nhiệm của , bận rộn kiểm tra tình trạng vệ sinh trong khu chế biến và quy trình thao tác của nhân viên, dĩ nhiên lúc vẫn gọi là nhân viên.

Những chuyện xảy ở khu vực ăn uống bên ngoài, Lâm Thanh Bình hề .

Vũ Thiên Kiều học theo Lâm Thanh Bình, thiết kế cửa hàng đều khá tiên tiến, trong cửa hàng còn quảng cáo kèm hình ảnh sinh động, khiến thấy thèm ăn.

Mỗi vị khách xếp hàng đều phát một cuốn sổ nhỏ gọi món kèm hình ảnh minh họa, để khách hàng chờ đợi thể nghĩ ăn gì.

Phía hàng xếp hàng dài dằng dặc, sáu bước đến, ba bà trẻ và ba đứa trẻ, trong đó Vân Tiểu Sơn và Liễu Nhạn.

"Ôi, đông thế!" Một bà trẻ thốt lên, "Tháng chúng đến cửa hàng , ngờ đổi lớn ."

Liễu Nhạn tươi , " , quán Thanh Trà đặc biệt sang trọng, bánh ngọt cũng ngon, giờ đầu Thủ đô . đến từ lâu, cứ đợi các ."

trẻ hàng dài, "Thế đợi bao lâu mới đến lượt? Không chế độ ưu tiên cho khách VIP ?"

"Khách VIP gì chứ? Đến Bách hóa Thủ đô ăn uống, ai chẳng là VIP!" Liễu Nhạn , nhận cuốn sổ gọi món từ nhân viên phục vụ, "Chúng xem ăn gì , , món nào trông cũng khiến ăn!"

Cô đảo mắt xung quanh cửa hàng, khỏi cảm thán, "Các thử tưởng tượng xem, gọi món bánh ngọt thích, thêm một ly cà phê, đây với các cả buổi chiều, bàn luận văn chương nghệ thuật, sẽ thư thái đến nhường nào..."

Vân Tiểu Sơn dựa chân , cũng đang , xem một lúc liền chỉ hình pancake trong cuốn sổ, cắt ngang sự mơ mộng của , "Cái con ăn ."

"Con ăn ở ?" Liễu Nhạn tin, bảo, "Đây là cửa hàng đầu tiên ở Thủ đô, đưa con đến, con mà ăn?"

"Con thực sự ăn !" Vân Tiểu Sơn xem vài trang, chỉ một món , "Cái , với cả cái , mấy món con đều ăn !"

Liễu Nhạn khỏi tò mò hỏi, "Con thực sự ăn ? Ăn ở thế?"

Vân Tiểu Sơn định , ở nhà Thái gia gia, nhưng lời đến đầu lưỡi, nuốt .

Mẹ thích đến nhà Thái gia gia nhất, hơn hết là đừng , để khỏi mắng.

Kỳ thực, nhà Thái gia gia vui, thích, hơn nữa, khi bố đưa đến, thường gặp Lý Chí Viễn và nhà , của Lý Chí Viễn đồ ăn ngon, nhiều món trong cuốn sổ đều qua, thực sự ngon.

Cậu bé nhịn nuốt nước bọt, thôi, nhất đừng , thì cho nữa thì ?

Vân Vũ

Liễu Nhạn nhịn véo mặt con, "Mẹ ngay là con bậy, con thể ăn chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-220-cua-hang-dau-tien-o-thu-do.html.]

Hai đứa trẻ khác cũng Vân Tiểu Sơn, "Cậu khoác đúng ? Vân Tiểu Sơn?"

Tính tình Vân Tiểu Sơn, xa, điều chịu nổi nhất chính là khích, bé tức giận đến phồng má, "Tớ thực sự ăn mà!"

" đúng là đầu đến đây mà!" Một đứa trẻ khác giọng ngọng nghịu.

"Ai chỉ ở đây mới đồ ăn?" Vân Tiểu Sơn sốt ruột c.h.ế.t , rõ ràng thể khoe khoang, nhưng thể !

lúc , Chí Viễn mua đồ dùng học tập ở quầy văn phòng phẩm tầng trở về, hơn nữa, vượt qua hàng đang xếp hàng, thẳng tiến trong cửa hàng, xuống một ghế đơn trống góc ở đó, mở cặp sách , chuẩn bài.

Vân Tiểu Sơn thấy , nhịn hét to, "Lý Chí Viễn, đây!"

Cậu bé vốn định gọi Lý Chí Viễn đến để chứng minh cho , bọn họ thực sự ăn món .

Lý Chí Viễn vốn là bướng bỉnh, dù cuối tuần thường gặp mặt nhóc ở nhà ông Vân, quan hệ cũng hòa dịu hơn nhiều, nhưng nghĩa là chuyện với Liễu Nhạn, cho dù Liễu Nhạn là lớn, cũng ý tôn trọng, vì , chỉ liếc phía một cái, thèm đáp.

, Liễu Nhạn thấy Chí Viễn thì chế nhạo, "Sao vô lễ thế hả? Đứa nhỏ nhà quê, đều xếp hàng mà nó dám chen ngang!"

"Cậu quen nó ?" Người trẻ cùng Liễu Nhạn hỏi.

Liễu Nhạn khinh bỉ, "Người nhà quê ông lão nhà chúng quen hồi ở nông thôn, hiểu cũng mò đến Thủ đô, vẻ quê mùa, thô lỗ, vô lễ giáo dục, còn chen ngang nữa."

Bạn cô, trẻ, , "Người như , còn thể chịu đựng việc họ qua với nhà ?"

Liễu Nhạn thầm cảm thấy bạn bè chế giễu, hằm hực , "Làm thể? Người như , đến nhà chơi xong khử trùng bộ nhà cửa!"

Số xếp hàng ngày càng đông, Liễu Nhạn chờ đợi thấy phiền, bạn bè chế giễu như , càng thêm ưa Chí Viễn, thêm nữa con trai cô ngừng gọi "Lý Chí Viễn", mà đứa nhỏ quê mùa thô lỗ thèm đáp , khiến cô giận dữ bốc lên.

Bằng cái gì chứ? Tiểu Sơn gọi nó là cho nó thể diện! Nó dám thèm đáp? Nó là cái thá gì chứ!

Thế là, cô bỗng nổi giận, chỉ thẳng Chí Viễn, "Đứa bé ! Người khác đều xếp hàng, tại xếp hàng?"

ầm ĩ lên như , tất cả đều về phía Chí Viễn.

" ! Đứa bé dựa cái gì mà chen ngang? Thật là vô lễ!"

"Nhân viên phục vụ, cửa hàng các đối xử công bằng chứ, tổ chức xếp hàng, tại thể dung túng cho khác chen ngang?"

"Bé , mau xếp hàng !"

Chí Viễn đang yên lặng bài, đột nhiên sửng sốt, về phía Liễu Nhạn, phát hiện mặt cô nở nụ đắc ý và khiêu khích.

Chí Viễn thực sự hiểu, tại cứ nhắm ?

Nhân viên phục vụ vội vàng giải thích, "Xin , chỗ đó là chỗ dành cho khách."

Không chỗ cho khách ...

Những vị khách đang xếp hàng dường như im bặt, nhưng Liễu Nhạn sẽ chịu bỏ cuộc, "Cho dù chỗ cho khách thì ? Không chỗ cho khách thì thể chen ngang ? Bây giờ nhiều đang xếp hàng như thế, các thể sử dụng hết tất cả chỗ ?"

Liễu Nhạn hét xong hét về phía Chí Viễn, "Người lớn nhà ? Không dẫn xếp hàng ? Thật là giáo dục!"

 

 

Loading...