Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 225: Thật thất lễ làm phiền
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:41:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KxY0tWG9Y
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chí Viễn đ.á.n.h ở cổng làng, Chí Viễn cầm đèn pin đợi cô ở cổng làng khi trời tối, Chí Viễn ốm mê man, cô thức trắng đêm bên cạnh, Chí Viễn đầu tiên gọi ...
Còn kiếp , Chí Viễn trong song sắt với cô đang : "Thím đừng , chờ cháu ngoài"...
Và cả Chí Viễn đến thăm cô khi cô bệnh nặng, gọi cô là ""...
Những hình ảnh kiếp kiếp đan xen, như những sợi dây nhỏ quấn chặt lấy trái tim cô, chua xót khó tả.
cô chỉ thể khổ, "Xem lựa chọn của chính nó , dù cũng là đẻ của nó."
Thanh Vân thở dài.
Hai chị em chuyện một lúc, đột nhiên cảm thấy vô vị.
"Thôi, ngủ , em cũng ngủ sớm ." Lâm Thanh Bình .
Tuy giờ Thanh Vân nhà riêng, nhưng ở chỗ chị gái vẫn luôn một phòng, Lâm Thanh Bình để cô về nhà ngủ, từ trường về cơ bản vẫn ở chỗ chị gái.
Thanh Vân đành trở về phòng lầu nghỉ ngơi, Lâm Thanh Bình giường, trằn trọc mãi ngủ , đành dậy.
Trước cửa phòng Chí Viễn, cô mơ hồ thấy tiếng từ trong vọng .
Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ.
Tuổi còn nhỏ trải qua cha hi sinh, ông nội qua đời, bỏ , bất kỳ chuyện nào trong cũng đủ khiến lớn đau lòng, đôi vai nhỏ bé của nó gồng gánh từng bước một như thế nào.
Bây giờ, ruột thịt yêu nhất tìm đến, như sợi dây cất giấu sâu nhất trong lòng chạm , bao nỗi ấm ức và tổn thương chất chồng giờ đều trào dâng, thể sụp đổ?
Lâm Thanh Bình lo lắng khôn nguôi, kìm nữa, bèn gõ cửa phòng nó, "Chí Viễn?"
Tiếng trong phòng dừng .
"Chí Viễn? Là thím đây, mở cửa ?" Lâm Thanh Bình tiếp tục gõ.
Người trong phòng trả lời cô, tiếng cũng im bặt.
Lâm Thanh Bình thở dài, rằng tối nay thể nào mở cánh cửa .
"Chí Viễn, thím ở trong phòng nhé, thím đóng cửa, cháu chuyện gì với thím, bất kể lúc nào, bất kể mấy giờ, đều thể đến tìm thím." Cô để câu , đợi thêm một lúc ngoài cửa, vẫn thấy động tĩnh gì bên trong, đành trở về phòng.
đêm nay, cô thức trắng.
Thực sự yên tâm về đứa nhỏ , cả đêm đều dỏng tai ngóng âm thanh trong nhà, cho đến trời sáng, cô đành ngủ nữa, dậy sớm nhào bột, chuẩn hấp bánh ngọt.
Chí Viễn thích ăn đồ ngọt.
Dù tác dụng , cô đều hy vọng trong cuộc sống dù đắng cay thế nào, cũng thể cho Chí Viễn một chút ngọt ngào.
Khi bánh sắp hấp xong, Chí Viễn thức dậy xuống lầu.
Xuống lầu, đối diện với cô, nó vẫn ngại ngùng, luôn cúi đầu, giấu mặt .
Lâm Thanh Bình liếc thấy, phát hiện hai mắt nó sưng húp như hạt hồ đào, trách...
Đứa trẻ , chắc cả đêm.
"Chí Viễn." Cô gọi nó, như chuyện gì xảy , "Sáng nay ăn bánh ngọt ? Còn sữa, thím chiên thêm cho cháu một cái xúc xích nhé?"
Năm nay xúc xích vẫn là loại cô tự , hẹn là dịp Tết sẽ dựng bếp nướng lên, cùng với thịt cừu nướng.
Chí Viễn ngoan, cúi đầu, "Vâng."
Nó , Lâm Thanh Bình cũng nhắc đến, chỉ bưng bữa sáng , gọi Thanh Vân xuống cùng ăn.
Thế nhưng, bữa sáng ăn xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-225-that-that-le-lam-phien.html.]
"Đừng mở!" Chí Viễn vội ngẩng đầu , chỉ là, ngẩng đầu để lộ đôi mắt sưng húp vì của nó mặt Lâm Thanh Bình.
Chí Viễn đỏ mặt, vội cúi đầu xuống.
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng lúc càng gấp.
"Chí Viễn, cháu vì ?" Lâm Thanh Bình hỏi nó.
Chí Viễn im lặng.
Khi tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp gáp, Chí Viễn dậy, "Cô mở cửa ." Nói xong, nó tự chui về phòng.
"Chí Viễn, Chí Viễn, là đây! Con mở cửa cho ?" Người bên ngoài bắt đầu lên tiếng.
Lâm Thanh Bình mở cửa.
Bên ngoài, Chí Viễn một chiếc áo lông chồn, tay xách đủ thứ hộp quà.
"Xin chào, là..."
"Mời ." Lâm Thanh Bình .
Thanh Vân dọn dẹp bàn ăn sáng, bưng lên.
Mẹ Chí Viễn đặt quà xuống, việc đầu tiên khi bước là đảo mắt khắp một lượt thứ trong nhà, đó cởi chiếc áo lông chồn , trong nhà máy sưởi ấm, thực sự thể mặc nổi áo lông.
Vân Vũ
Chỉ là, cô một lượt, thấy chỗ nào để treo chiếc áo lông chồn lên, đành cầm tay.
"Xin chào, thật thất lễ phiền, lẽ chị , là... của Chí Viễn." Cô .
"Mời ." Lâm Thanh Bình bình tĩnh, hề tự ti.
Cô một lúc, xuống, khi lén dùng tay sờ lên ghế, dường như đang thăm dò xem bụi .
Thanh Vân thấy khó chịu, Lâm Thanh Bình thấy nhưng gì.
Mẹ Chí Viễn uống , xuống , "Xin hỏi chị họ Lâm ?"
" ." Lâm Thanh Bình tin rằng nếu cô tìm đến tận nhà, đương nhiên dò hỏi rõ ràng chuyện.
" họ Văn, gọi là Văn Hiểu là ." Cô , từ trong chiếc túi nhỏ mang theo lấy một phong bì, bên trong đựng thứ mà theo suy đoán của Lâm Thanh Bình, lẽ là tiền.
Văn Hiểu đẩy phong bì về phía Lâm Thanh Bình, "Mấy năm nay, cảm ơn chị nuôi dạy Chí Viễn như , chị vất vả ."
Lâm Thanh Bình liếc phong bì, gì.
Văn Hiểu , "Lần đến, ngoài việc gặp Chí Viễn, thực còn một ý nghĩ, lẽ chị sẽ vui, nhưng nghĩ, với tư cách là đẻ của Chí Viễn, vẫn quyền đề đạt."
Lâm Thanh Bình vẫn , chờ cô tiếp.
Văn Hiểu thấy cô mãi đáp lời, đành thẳng, " vòng vo nữa, đón Chí Viễn ."
Quả nhiên là ...
Dù trong lòng Lâm Thanh Bình chuẩn tinh thần, nhưng lúc thấy câu , cô vẫn cảm thấy khó chịu, nhịn , "Sao chị thể chắc chắn Chí Viễn với chị?"
Văn Hiểu , "Đứa trẻ , tính tình từ nhỏ bướng bỉnh, nhưng tấm lòng mềm yếu, thể lúc đầu sẽ trách móc , nhưng, là đẻ của nó, rốt cuộc nó sẽ thông cảm cho ."
Lâm Thanh Bình , "Bắt nó thông cảm cho chị? Nó mới bảy tuổi, chị bắt nó thông cảm cho chị? Lúc chị bỏ , chị thông cảm cho nó? Lúc đó nó mới bao nhiêu tuổi? Ba tuổi? Bốn tuổi? lúc cần nhất, chị bỏ một mạch, chị nghĩ đến cảm giác của nó lúc đó ?"
Văn Hiểu cô đến mặt đơ cứng, "... đương nhiên nỗi khổ riêng, quyền lựa chọn cuộc sống của chứ?"
Thực Lâm Thanh Bình đến giờ vẫn chính xác cô rời lúc nào, càng vì cô rời .
Cô gật đầu lạnh lùng, " , chị nỗi khổ của chị, chị quyền lựa chọn cuộc sống của chị, thì chị hãy lao cuộc sống của chị , bây giờ thì ? Lúc Chí Viễn cần nhất, chị ở bên cạnh nó, bây giờ chị nó, nó về bên chị?"