Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 246: Tôi rất ích kỷ
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:41:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Thanh Bình thể cảm nhận sự áy náy của , cô đặt tay lên mu bàn tay .
Cô vốn là c.h.ế.t một ...
Giờ đây bình tâm suy nghĩ, ngược còn cảm thấy sợ hãi nhiều như lúc đó nữa.
Chỉ là lúc đang ở trong cảnh nguy hiểm, tinh thần hoảng loạn.
Lúc yên lặng , nếu cô thực sự may mà c.h.ế.t, bản cô cũng chẳng gì sợ, cô chỉ sẽ nỡ rời xa Cố Quân Thành mà thôi.
Theo phản xạ, cô siết c.h.ặ.t t.a.y .
"Cố Quân Thành..." Giọng cô nghẹn ngào, "Em cảm thấy... em thể ..."
Kiếp khi Cố Quân Thành hy sinh, cô quá đau lòng.
Chưa từng chung sống, cũng từng yêu, mấy chục năm đó thỉnh thoảng nhớ về , cũng chỉ là cảm thấy hối tiếc.
kiếp khác, cô thể tưởng tượng nổi cuộc sống của cô sẽ nếu , ý nghĩa trọng sinh của cô dường như ở từng khoảnh khắc bên .
Nếu , để cô sống một cuộc đời giống như kiếp , thì còn ý nghĩa gì?
Cố Quân Thành bế cô lên, để cô cuộn tròn trong lòng , giọng cũng run nhẹ, "Lâm Thanh Bình, em , bao giờ sợ hãi, nhưng hôm nay..."
Anh siết chặt cô lòng.
Chặt đến mức, dường như chỉ cần lỡ tay buông , cô sẽ biến mất.
"Cố Quân Thành." Cô nhỏ trong lòng , "Sau em sẽ cẩn thận, sẽ bảo vệ bản , cũng , ? Chúng đều bình an vô sự, chứ?"
"Ừ." Lời hứa của ngắn gọn mà kiên định, chỉ là, vẫn thể quên câu "xin " , "Xin , Lâm Thanh Bình, theo khiến em luôn chịu khổ."
Luôn chịu khổ là thế nào?
Lâm Thanh Bình cảm thấy chuyện thật kỳ lạ.
"Lâm Thanh Bình." Anh gọi cô bằng giọng trầm thấp.
"Sao ?"
Anh im lặng một lúc, khẽ, "Lần là ích kỷ ."
Lâm Thanh Bình càng càng hiểu, ngẩng đầu từ trong lòng , "Anh đang gì , Cố Quân Thành?"
Anh chăm chú cô, ánh mắt trầm xuống, ngón tay vuốt ve mái tóc trán cô, "Anh từng cho em hai cơ hội để hối hận, còn nhớ ?"
"Còn nhớ... chứ?" Cô nhớ là .
"Cơ hội thứ ba, nỡ cho em nữa, nếu , em gặp nguy hiểm ." Anh nhíu chặt mày, ngón tay khẽ chạm má cô run rẩy.
Lâm Thanh Bình thực sự bình tâm trở , cô gạt tay , trừng mắt hỏi, "Cố Quân Thành, em cho một bí mật nhé."
Ánh mắt Cố Quân Thành chớp lên, mày cau càng sâu.
"Em sẽ c.h.ế.t đấy, ?" Cô một cách nghiêm túc.
Cố Quân Thành lập tức siết chặt vai cô.
"Có thể bảy mươi năm , cũng thể tám mươi năm ..." Cô lắc lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-246-toi-rat-ich-ky.html.]
Thân thể căng cứng của Cố Quân Thành dần thả lỏng, ánh mắt cô bực buồn .
"Vậy bây giờ em nên ngay quan tài , những ngày tháng còn sống nữa hả?" Cô càu nhàu.
"Đừng bậy..." Anh vẻ mệt mỏi, như chịu nổi những lời kiểu .
"Cố Quân Thành." Cô , trở nên nghiêm túc, "Con thể vì những chuyện mà sống nữa chứ?"
Câu khiến bật , "Anh còn thông suốt bằng em."
Tuy nhiên, quả thực là lúc đó quá sợ hãi, từng sợ ngay cả khi s.ú.n.g chĩa đầu...
Đến lúc , tâm trạng hai mới dần dần bình trở .
Cố Quân Thành bắt đầu kể đầu đuôi sự việc.
Hóa , Cố Quân Thành nghi ngờ đàn ông Hồng Kông của Văn Hiểu buôn lậu cổ vật, thời gian luôn hỗ trợ cơ quan công an điều tra.
Lâm Thanh Bình toát hết cả mồ hôi lạnh sống lưng, kinh hãi , "Vậy... thì nên để Chí Viễn về nhà họ Văn, thật là nguy hiểm quá!"
" ! Đáng tiếc là nghi ngờ quá muộn, nếu tuyệt đối sẽ để cháu ." Cố Quân Thành , "Là tối hôm đó ở nhà họ Vũ chuyện với Vũ lão, Vũ lão nhắc đến, gần đây một nhóm buôn lậu cổ vật hung hãn, từ các nơi, đặc biệt là từ Thủ đô thu thập cổ vật, qua Hồng Kông, bán khắp thế giới."
Vân Vũ
"Sao thể xác định chính xác là ?" Lâm Thanh Bình nhớ , Cố Quân Thành chỉ gặp một .
"Nghi ngờ, trực giác." Cố Quân Thành , "Em hãy tin trực giác của , và còn nữa, em đầy vàng son ? Vốn dĩ lúc em cảm nhận , Vũ lão nhắc đến, chợt nhớ chiếc nhận bịt ngón tay đeo và kiểu dáng khác thường. Chuyện chắc chắn, cũng thể ồn ào với Vũ lão, chỉ nhắc sơ với Vũ Thiên Bình, cung cấp manh mối cho bên công an, chúng hỗ trợ công án cùng điều tra, điều tra nửa tháng, gần như xác định , Vũ Thiên Bình mới với bố . Vì manh mối là do chúng phát hiện, Vũ lão giao cho chúng theo đến cùng."
"Thì là ..." Lâm Thanh Bình nhớ cuộc đối thoại của ba , "Các chuẩn bắt họ , họ còn đường lui, thể lên máy bay và ga tàu hỏa nữa, mới lái xe đường nhỏ, bắt em con tin, lúc then chốt dùng em điều kiện trao đổi?"
"Ừ, chắc là ." Trong mắt Cố Quân Thành hiện lên sự hối hận, "Lâm Thanh Bình, là do bảo vệ cho em."
Lại bắt đầu ...
" lúc đó em ở xe, nhận em, cho xe ? Sao đột nhiên từ trời rơi xuống !" Lâm Thanh Bình luôn thấy tò mò về vấn đề .
"Sao thể nhận em?" Anh chăm chú mái tóc cô, ngón tay xuyên qua những sợi tóc của cô, "Tóc của em, lau cho em bao nhiêu ? Anh quen thuộc với từng sợi tóc của em, chỉ cần thấy đỉnh đầu em, là em . , tình hình lúc đó, lo lắng hung khí uy h.i.ế.p em, dễ dàng hành động."
Lâm Thanh Bình sửng sốt, như mà cũng ? Còn ước tính rõ ràng như ! "Vậy... đó xuất hiện thế nào ? Phía bọn họ xem kỹ , xe đuổi theo."
Anh véo nhẹ khuôn mặt đang ngây dại của cô, "Anh luôn ở đó."
Lâm Thanh Bình một nữa sững sờ, "Luôn ở đó?"
"Ừ." Anh một cách nhẹ nhàng, "Lúc xe các em đổ xăng, chui gầm xe."
"Cái gì!" Lâm Thanh Bình kinh ngạc đến mức bật dậy khỏi lòng , "Nguy hiểm quá!"
"Với thì nguy hiểm." Anh một cách thản nhiên, "Anh chỉ lo em trong xe nguy hiểm, may mà, suy đoán của sai."
Lúc đó, bên ngoài xe, thấy Lâm Thanh Bình khống chế, cũng thấy hai bên trái cô, đàn ông gần phía một tay đè Lâm Thanh Bình, một tay đặt đùi, thì chứng tỏ đàn ông Hồng Kông bên Lâm Thanh Bình trong tay hung khí.
Không sai, chỉ một cái đàn ông đeo mũ, cổ áo dựng lên che mặt chính là đàn ông của Văn Hiểu, chỉ là thôi.
Vì , lúc trèo lên nóc xe bắt đầu tấn công cũng là từ phía đàn ông Hồng Kông, phán đoán của sai, cùng bay ngoài xe với đàn ông Hồng Kông, chính là một con d.a.o găm.
Thì là ...
", đợi ở trạm xăng đó? Trùng hợp đến ?" Phải rằng, khoảnh khắc đó, khi cô thấy giọng của , kích động đến nhường nào!