Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 248: Đến Già

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:41:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Là Văn Hiểu.

Khi Văn Hiểu ngang qua Cố Quân Thành, cô trừng mắt một cách giận dữ.

Trong ánh mắt , thật sự mang theo ý hận thù.

Cố Quân Thành thấy lòng thẹn với lương tâm.

Anh bắt là những kẻ phạm pháp, nếu đàn ông Hồng Kông của cô t.ử tế, đàng hoàng, thì chẳng ai .

Kết quả điều tra cuối cùng cho thấy, bản Văn Hiểu vấn đề gì, chỉ là cô quá ngốc nghếch, mê hoặc bởi mấy đồng tiền trong tay gã đàn ông Hồng Kông .

thực tế, tiền kiếm từ hành vi phạm pháp, dám, và cũng thể , phung phí , nên cô cũng chẳng vơ vét bao nhiêu.

Toàn bộ vụ án điều tra rõ ràng, tất cả nghi phạm đều bắt và tuyên án xong xuôi thì cũng là nửa cuối năm đó, lúc đó Lâm Thanh Bình học năm thứ ba đại học .

Trong thời gian đó, Văn Hiểu chỉ một tìm đến Cố Quân Thành, cũng từng đến cầu xin Chí Viễn, mang theo tiền, ngụ ý họ nghĩ cách để đàn ông Hồng Kông kết án.

, thể?

Dù là Cố Quân Thành Chí Viễn dù còn nhỏ tuổi, đều thiên vị tư thù.

Lần cuối cùng Văn Hiểu đến cầu xin, cô rời trong nước mắt.

Chí Viễn theo bóng lưng cô , trầm ngâm suy nghĩ.

Sau khi đàn ông Hồng Kông tuyên án, Văn Hiểu bao giờ nữa.

Lâm Thanh Bình cũng . Nhà họ Văn đoạn tuyệt với cô , đương nhiên thể nào tin tức gì. Cô trong lòng Chí Viễn nghĩ gì, nhưng đứa trẻ , nội tâm nặng trĩu, nhiều chuyện đều cất giữ trong lòng, sẽ .

Mãi cho đến một ngày Chủ nhật, cô và Cố Quân Thành dẫn Chí Viễn và Tiểu Mạch chơi, gặp ông bà ngoại nhà họ Văn.

Hai vị lớn tuổi kiên quyết đòi đưa Chí Viễn về đó, lúc gặp họ, tỏ vẻ hổ.

Ông ngoại họ Văn rõ ràng do dự một chút, nhưng vẫn tiến lên chào, "Tiểu Lâm, Tiểu Cố, Chí Viễn."

Lâm Thanh Bình theo phản xạ đặt tay lên vai Chí Viễn.

Ông ngoại họ Văn để ý đến hành động bảo vệ con của cô, cũng chỉ khổ, "Đồng chí Tiểu Lâm, yên tâm , ai đến tranh giành Chí Viễn nữa ."

Cuối cùng, ông thở dài khổ, "Văn Hiểu... trở về Hồng Kông ."

Điều thực sự khiến Lâm Thanh Bình bất ngờ.

Người đàn ông Hồng Kông bắt ! Hơn nữa còn chấp hành án ở đây, cô còn tình sâu nghĩa nặng như , vẫn về Hồng Kông ?

Ông ngoại họ Văn biểu cảm của Lâm Thanh Bình, chỉ thể khổ.

Ông còn thể nữa?

Ông cũng cảm thấy Văn Hiểu cần thiết về đó, nhưng Văn Hiểu , Hồng Kông cuộc sống mà cô hết lòng khao khát, trong mắt cô , dù sang đó rửa bát cũng hơn ở đây.

Ông ngoại họ Văn đủ can đảm điều , đành gượng , "Bên đó còn hai đứa trẻ, cô yên tâm..."

Lời cũng chẳng ho gì, ông ngoại họ Văn lập tức nhận , liền ngậm miệng, nhưng thực tế, đó cũng là sự thật, nếu cô sang Hồng Kông, ắt ở cùng hai đứa trẻ , thì cô ?

Đến đây thì cần thêm nữa, dù là hai vị lớn tuổi nhà họ Văn Lâm Thanh Bình bọn họ, đều như , hai bên mặc nhiên rời .

Tối hôm đó, Cố Quân Thành trở về trường, Lâm Thanh Bình kiểm tra bài tập về nhà cho Chí Viễn, xong xuôi thì hỏi, "Con chút vui ?"

phát hiện .

Phần lớn thời gian trong ngày, Chí Viễn đều tỏ bình thường, nhưng đôi lúc, cháu sẽ mất tập trung, ngây , vẻ mặt mất mát.

Chí Viễn chút do dự.

"Cứ ! Mẹ là của con, gì mà con thể chứ!" Lâm Thanh Bình véo má cháu.

"Con , sẽ giận chứ?" Chí Viễn chút bất an.

"Đương nhiên là ! Con mới giận!" Lâm Thanh Bình thực sự hy vọng, dù là Chí Viễn, những đứa trẻ của cô, đều thể hiểu một điều: Cha là hậu phương đáng tin cậy của con cái! Chứ , khi gặp chuyện gì bên ngoài, bất kể đúng sai, nghĩ đến cha tiên là sợ hãi, giấu giếm, như mới là ! Có những đứa trẻ bắt nạt bên ngoài, về nhà còn dám với cha !

Chí Viễn cúi mắt, "Con... con đây còn chút thương hại cô , con từng nghĩ, bây giờ cô gì để dựa dẫm nữa, con dù trở về nhà đó, nhưng khi con lớn lên sẽ cố gắng kiếm tiền, đợi cô già , con sẽ đưa tiền cho cô , để cô cơm ăn, nhưng mà..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-248-den-gia.html.]

Chí Viễn đến đây thì thôi.

Lâm Thanh Bình hiểu, ý đó nên là: mà, cô bỏ , cô căn bản cần con, thậm chí, cô căn bản từng nghĩ đến con, thà nuôi đứa trẻ của khác...

, Văn Hiểu một nữa ruồng bỏ cháu...

Chí Viễn vẫn là một đứa trẻ lương thiện.

Không trách cháu bảo Lâm Thanh Bình đừng giận.

Cô sẽ giận.

Chí Viễn vốn dĩ là một lương thiện như mà...

Kiếp rõ ràng cô đối xử với Chí Viễn lúc nhỏ, nhưng khi cháu lớn lên, vẫn nhớ tới cô thím , còn gọi cô một tiếng "", nếu bản tính lương thiện, thì thể chứ?

Vân Vũ

"Chí Viễn." Cô nắm lấy bàn tay nhỏ của cháu, "Con nhớ kỹ, chú Cố và , mãi mãi là bố của con."

Hy vọng con hiểu rằng, dù ai , bố vẫn luôn ở phía con.

Chí Viễn cô, mắt đỏ lên.

"Đứa trẻ ngốc, ngủ , ngày mai còn học nữa." Cô kéo chăn đắp cho cháu.

"Vâng. Dạ." Chí Viễn ngoan ngoãn đáp.

Chuyện , cứ thế trôi qua, từ đó về , Văn Hiểu dường như biến mất khỏi cuộc sống của họ, một thời gian dài xuất hiện nữa.

Còn về nhà họ Văn, đều ở thủ đô, cách nơi ở cũng xa lắm, thi thoảng vẫn thể gặp, nhưng cũng chỉ là gặp mặt mà thôi.

Cũng trong năm nay, thời gian cải tạo lao động của em trai Lâm Thanh Bình là Lâm Gia Quý hết.

Lâm Thanh Bình gần như quên béng chuyện , Cố Quân Thành cuối tuần về với cô, là trại cải tạo đón cháu , đón xong, trực tiếp mua vé đưa cháu lên tàu hỏa về quê.

"Anh còn đón nó nữa hả?" Lâm Thanh Bình .

"Không thì ?" Anh , "Để nó đến quấy rầy em nữa ? Trước mặt , nó dám giở trò gì ."

Lâm Thanh Bình tò mò, những nhà họ Lâm của cô như thế nào, thể , kiếp so với kiếp hề khác biệt, kiếp Cố Quân Thành thực sự đối với sự đòi hỏi của cô và nhà họ Lâm, hề oán giận, nhưng kiếp thái độ đổi.

"Cố Quân Thành." Cô thử hỏi, "Nếu như, em là nếu như nhé, em luôn về phía và em trai em, tìm đòi mua đồ, khuân hết đồ đạc nhà về nhà đẻ, sẽ thế nào?"

Cố Quân Thành đang cúi rửa rau, thấy câu , cứng .

"Sao ?" Cô chọc lưng .

"Ahem..." Anh hắng giọng, "Làm gì cái gọi là nếu như."

"Em cứ nếu như ?" Lâm Thanh Bình ôm lấy eo .

Anh bất lực, "Đó là nhà đẻ của em, đương nhiên em thì ."

Lâm Thanh Bình cũng mong chờ đáp án gì, lúc thấy câu , cảm thấy thật ngốc, gì mà hỏi chứ, sẽ thế nào, hai kiếp đều dùng hành động để biểu đạt rõ ràng .

"Cố Quân Thành." Cô áp sát lưng gọi nhỏ.

Anh "ừ" một tiếng, tiếp tục xối nước rửa rau.

"Cố Quân Thành... Cố Quân Thành... Cố Quân Thành..." Cô liên tục chỉ gọi tên, cũng gì thêm.

Anh nhịn , "Hôm nay em ngốc ?"

"Anh mới ngốc!" Anh mới ngốc! Anh , em chỉ gọi tên như thế , cho đến khi già, cho đến khi, chúng bước nổi nữa.

Cố Quân Thành, cuộc đời chúng , cứ bình bình lặng lặng như thế mà đến già nhé, ?

Lâm Thanh Bình thực sự nghĩ như , ý nghĩa trọng sinh của cô chính là cùng bạc đầu đến già, thì cô về gì? Kiếm tiền ư? Kiếp kiếm đủ tiền .

Thế nhưng, nhanh, hiện thực giáng xuống cô một đòn nặng nề...

 

Loading...