Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 257: Chăm sóc cô ấy
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:42:32
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong bóng tối, Cố Quân Thành khép chặt đôi mắt.
Một lúc lâu , ôm lấy Chí Viễn xuống, bậc thềm.
Ánh trăng dịu dàng tỏa xuống, phủ lên hai .
Chí Viễn lau nước mắt , "Đợi , em cũng sẽ ."
"Cháu định ?" Cố Quân Thành ôm chặt bé hỏi.
Chí Viễn nghĩ một lúc, "Cháu sẽ học tại một ngôi trường ký túc xá, đợi đến khi cháu mười tám tuổi, cháu sẽ nhập ngũ. Cháu sẽ giống như ba cháu, tuyệt đối giống !"
"Cháu ? Tự sinh sống? Cháu tiền ?"
"Cháu ." Chí Viễn nức nở , "Cháu tiền mừng tuổi, cháu còn thể nhặt ve chai bán, thể rửa bát trong các quán ăn."
"Tại cháu theo cháu? Cháu cũng cháu nữa ?" Cố Quân Thành xoa nhẹ mái tóc của bé.
Chí Viễn hít hà, "Cháu... cháu cũng , nhưng còn là ba cháu nữa, cô còn là cháu ? Hơn nữa, nuôi con mệt, một cô ..."
Hóa , bé một logic quan hệ của riêng .
Cậu là đứa trẻ nhận nuôi, đầu tiên là Cố Quân Thành nhận nuôi, đó mới Lâm Thanh Bình là . Cậu cũng phiền Lâm Thanh Bình, ruột của còn chê là "cục gánh", huống chi Lâm Thanh Bình là ruột của ...
"Chí Viễn." Cố Quân Thành những ngọn đèn đường nhấp nháy ngoài sân, khẽ , "Cô đòi trả cháu cho cô ."
"Cái... cái gì?" Chí Viễn dụi mắt hỏi.
"Lâm Thanh Bình, bảo nhường cháu cho cô ."
Chí Viễn sững .
"Chí Viễn." Những ngọn đèn đường như chìm xuống đáy mắt Cố Quân Thành, đôi mắt cũng bắt đầu lấp lánh như đom đóm, "Sau khi , cháu chăm sóc cô thật , mau chóng lớn lên, bảo vệ cô ."
Chí Viễn , nước mắt giàn giụa, hét mặt , "Tại tự chăm sóc cô ? Tại tự bảo vệ cô ?"
Cố Quân Thành vẫn là câu đó, lấy bàn tay to lau nước mắt cho bé, "Chuyện của lớn, trẻ con đừng hỏi!"
Chí Viễn phẩy tay , ánh mắt chất vấn, "Có vì họ Trần trong bụng con của ?"
Cố Quân Thành: ...
Cố Quân Thành suýt nữa vỗ m.ô.n.g bé, "Nói bậy bạ gì ? Còn nhỏ mà học những thứ vớ vẩn đó với ai ?"
"Thế là tại ? Anh mà còn 'chuyện lớn trẻ con đừng hỏi' nữa là... là cháu sẽ lo cho tuổi già ! Cháu sẽ quan tâm đến nữa!" Trong giọng của Chí Viễn vẫn đầy vẻ trẻ con.
Cố Quân Thành dậy, ôm theo bé, "Anh cần cháu lo tuổi già, cháu hãy lo tuổi già cho Lâm Thanh Bình thật !"
"Anh..." Chí Viễn trong tay giãy giụa đá chân, thoáng sắp đ.á.n.h với nữa, thì Cố Quân Thành mở cửa.
"Đừng nghịch nữa, để cháu lo lắng." Cố Quân Thành đặt bé xuống đất.
Chí Viễn "hừ" một tiếng, chạy về phòng .
Cố Quân Thành liếc lên lầu.
Lâm Thanh Bình đang ngủ trong phòng của Thanh Vân, lúc cửa phòng đóng chặt.
Anh cúi đầu bước lên lầu, trở về căn phòng của và cô.
Trong phòng chất đầy đồ đạc của và cô, nhưng đều cô sắp xếp ngăn nắp, khắp nơi đều là dấu vết cuộc sống chung của hai .
Anh cởi áo ngoài và quần dài, chui chăn, gối thoảng hương thơm nhẹ, là hương tóc của cô, là thứ hương vị mà khi những ngón tay luồn qua mái tóc cô, từng sợi từng sợi lấp đầy thở của .
Anh chìm đắm trong hương thơm , chập chờn giữa ngủ và thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-257-cham-soc-co-ay.html.]
Hôm là Chủ nhật, Lâm Thanh Bình như hề chuyện gì xảy , thậm chí, như trong nhà hề sự tồn tại của Cố Quân Thành, cô dậy và vệ sinh cá nhân.
Trong nhà đồ ăn sáng, rõ ràng là Cố Quân Thành mua về, đặt bàn.
Cô thậm chí thèm một cái, dặn dò Chí Viễn chú ý an ở nhà xong liền cửa đến cửa hàng.
Chí Viễn thì thu xếp xong cặp sách, cũng chuẩn ngoài.
"Cháu ? Không ăn sáng?" Cố Quân Thành kéo ba lô của Chí Viễn.
Chí Viễn phẩy tay , mặt đầy tức giận, "Anh là nhà chúng cháu nữa, đừng quản!"
Cố Quân Thành: ...
Chí Viễn mở cửa và phóng ngoài.
Cố Quân Thành đuổi theo , thấy bé chạy về phía nhà chị gái , là tìm Tiểu Mạch chơi, nhà chị chắc chắn cũng đồ ăn.
Lâm Thanh Bình đến cửa hàng, thứ diễn như thường lệ, cô , tiếp đón khách hàng, nhào bột bánh ngọt.
Chị Triệu đến sớm, mẻ đầu tiên cho lò nướng, Lâm Thanh Bình nhào bột chuẩn mẻ thứ hai.
Vừa định bắt đầu nhào, tấm màn cửa hé lên, từ bên ngoài bước .
Lâm Thanh Bình lúc thực sự thấy , mà, còn đến bên cô, định đỡ lấy thau bột trong tay cô.
Cô giữ chặt thau buông, "Anh còn đến đây gì?"
Vân Vũ
Anh chỉ , "Anh giúp em."
"Không cần." Lâm Thanh Bình cự tuyệt, "Em , em sẽ sống hơn, em cần giúp đỡ."
Sắc mặt chùng xuống.
"Vậy coi như giúp chị gái ." Anh rửa tay, vẫn cưỡng ép kéo thau bột đó về phía , bắt đầu nhào.
Lâm Thanh Bình câu cho gì, nhưng nghĩ , lo lắng khi ly hôn cô sẽ hợp tác với Cố Hữu Liên nữa , bèn , "Anh yên tâm, là , chị là chị , em và chị cùng mở cửa hàng , cùng phấn đấu ở thủ đô, em sẽ vì quan hệ với mà chia tay với chị , chỉ cần chị còn cùng em mở cửa hàng, em sẽ cùng chị ."
"Ừ." Anh nhào bột , "Chị gái , tâm địa lương thiện, phân biệt trái, chăm chỉ, giỏi hơn ."
Lâm Thanh Bình lạnh, đúng là chút tự , Cố Hữu Liên đúng là giỏi hơn !
"Chị chắc chắn sẽ về phía ." Anh bổ sung một câu.
Đang , Cố Hữu Liên vén màn cửa gọi cô, "Bình!"
"Ủa?" Lâm Thanh Bình chuyện gì, nhưng cô tiếp tục ở cùng chỗ với Cố Quân Thành, bèn nhân tiện .
Kết quả, thấy một thấy trong cửa hàng — Trần Hạ.
Cố Hữu Liên thì thầm bên tai cô, "Nói là đến giúp Lão Trịnh giao hàng, cô đến chỗ Lão Trịnh từ khi nào ?"
Cố Hữu Liên bắt đầu thấy phiền, "C.h.ế.t thật, dính giống như con sên đất , thể nào rũ bỏ ? Em lúc đó kỳ nghỉ hè bệnh tại chị gọi các em về ? Chính là vì cô cứ lảng vảng mặt , chị chịu nổi, bây giờ thì , còn theo đến thủ đô nữa! Rốt cuộc là chuyện gì !"
"Là chuyện gì? Chẳng rõ ràng ?" Lâm Thanh Bình nhịn , "Chẳng nên hỏi em trai của chị ?"
Cố Hữu Liên nghẹn lời, cũng kịp phản ứng . ! Chắc chắn là do em trai của cô ! Tại em trai cô hồ đồ y hệt cô như thế chứ?
Trần Hạ lúc đang kéo theo một thùng sữa tươi, sữa bột và kem tươi bước , thấy Lâm Thanh Bình và Cố Hữu Liên, mặt cô lập tức thêm vẻ e dè, "Chị, Lâm Thanh Bình, là tổng giám đốc Trịnh bảo đến giao hàng..."
Cố Hữu Liên trợn mắt, trong cửa hàng cũng thể quá bạo lực, thể khách sợ bỏ chạy, "Cô đúng là giỏi thật đấy! Chỗ nào cũng thể dính !"
"Chị..." Trần Hạ mắt đỏ lên, giọng cũng lớn hơn, "Em chỉ dựa sức kiếm miếng cơm manh áo, công việc giao hàng bây giờ, tuy vất vả, nhưng em trân trọng, em còn kịp cảm ơn Thành ca, Thành ca ở đây ? Thành ca? Thành ca?"