Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 267: Lâm Thanh Bình, anh trở về rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:42:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ai đến muộn thế nhỉ?" Chí Viễn chạy mở cửa.

Chỉ Lâm Thanh Bình sững tại chỗ, đồ trong tay rơi cả xuống đất.

Cửa mở, bên ngoài hai mặc quân phục.

Lâm Thanh Bình mắt tối sầm, ngất .

Chí Viễn đang định hỏi "Xin hỏi hai bác tìm..."

Lời còn dứt, thấy tiếng "độp" vang lên phía , đầu , lập tức hoảng hốt, ngã vật xuống đất.

Cậu bé kịp quan tâm đến hai mặc quân phục ngoài cửa nữa, chạy tới đỡ đầu Lâm Thanh Bình dậy, hô lớn: "Mẹ! Mẹ!"

Hai ngoài cửa , chút ngượng ngùng.

Lương Gia Kỳ chạy tới xem tình hình Lâm Thanh Bình, hỏi họ: "Xin hỏi hai bác tìm ai? Có việc gì thế ạ?"

"Chúng ..." Viên sĩ quan ngoài cửa cảnh tượng hỗn độn trong nhà, nên .

"Mời hai bác nhà chuyện." Chí Viễn dù nhỏ tuổi nhưng lúc tỏ ý thức chủ gia đình. Lâm Thanh Bình ngất , chỉ còn thể quyết định.

"Chúng đưa cô đến bệnh viện nhé?" Một trong hai vị sĩ quan đề nghị.

Lương Gia Kỳ vội bấm huyệt nhân trung cho Lâm Thanh Bình, đưa thứ t.h.u.ố.c gì đó cho cô ngửi. Lâm Thanh Bình lúc mới tỉnh dậy, ánh mắt đờ đẫn hai ở cửa, giọng yếu ớt: "Các bác gì cứ , chịu ."

Chí Viễn ngạc nhiên cô, lẽ nào cô hai vị sĩ quan định gì?

Sắc mặt viên sĩ quan vì thế càng thêm khó xử.

Trái tim Lâm Thanh Bình chìm xuống đáy, theo phản xạ, cô nắm chặt lấy tay Chí Viễn, nắm đến mức Chí Viễn thấy đau nhưng dám kêu, càng dám rút tay .

"Hai vị thủ trưởng, gì cứ nhanh , cứ dùng d.a.o cùn mà gọt thế càng khó chịu hơn." Lâm Thanh Bình khổ, trong lòng chuẩn sẵn tinh thần cho tình huống nhất.

Chí Viễn dường như cũng hiểu , vô thức dựa sát Lâm Thanh Bình.

Một trong hai vị thủ trưởng , một Lâm Thanh Bình quen - Thầy giáo Lã.

"Thầy giáo Lã, thầy ." Lâm Thanh Bình thúc giục.

Thầy giáo Lã thần sắc trầm trọng, thở dài: "Đồng chí Lâm Thanh Bình, mặc dù quan hệ hôn nhân giữa đồng chí và Cố Quân Thành chấm dứt, nhưng chúng vẫn thông báo với đồng chí một việc, đồng chí Cố Quân Thành thương, hiện đưa đến Bệnh viện Quân khu Thủ đô, hiện giờ đang phẫu thuật."

Lâm Thanh Bình thể diễn tả nổi cảm xúc lúc , khí huyết dồn lên, suýt nữa ngất .

, cô giữ vững .

"Em... em qua đó ngay bây giờ." Cô lớn, thế nhưng, giọng phát vô cùng yếu ớt.

lập tức dậy, nhưng dùng sức, phịch xuống.

Chân run, tay run, ?

"Mẹ, ở nhà nghỉ ngơi, để con xem." Chí Viễn đỡ cô .

Lâm Thanh Bình lúc mới phát hiện, Chí Viễn luôn chống đỡ cho .

Nước mắt cô trào , lắc đầu: "Mẹ , Chí Viễn, đỡ dậy."

Lương Gia Kỳ bên cạnh cô, vốn định đỡ cô, nhưng thấy cảnh hai con dựa , cùng chống đỡ, bước chân như đóng đinh tại chỗ, dường như thể nhúc nhích...

"Đồng chí Lâm Thanh Bình, vất vả cho đồng chí , mặt nhà trường và quân đội, xin cảm ơn đồng chí!" Thầy giáo Lã và vị sĩ quan bước tới đỡ cô, "Thực , chúng chỉ đến thông báo việc , đồng chí cần đến bệnh viện ."

Lâm Thanh Bình lắc đầu: "Không, em , em vẫn ."

"Mẹ, con cũng ." Chí Viễn kéo áo cô.

Lâm Thanh Bình đầu bé, ánh mắt Chí Viễn vô cùng kiên định: "Con , !"

Lâm Thanh Bình cuối cùng cũng gật đầu: "Được, , cả hai con cùng ."

Chí Viễn với Lương Gia Kỳ: "Chú Lương, phiền chú trông nhà giúp cháu nhé."

Lương Gia Kỳ khổ: "Được, chú ở đây trông nhà giúp các cháu."

Xe đưa Lâm Thanh Bình và Chí Viễn nhanh chóng đến bệnh viện.

Lúc Cố Quân Thành vẫn đang trong phòng mổ, Lâm Thanh Bình và Chí Viễn chỉ thể chờ ở ngoài, thầy giáo Lã và hai vị sĩ quan cũng chờ cùng họ.

Lâm Thanh Bình hỏi họ rốt cuộc thương như thế nào, vợ quân nhân hai kiếp, cô sớm ý thức : Những gì cô nên , sẽ giấu; những gì nên , cô thể .

Lâm Thanh Bình đó, bất động.

Chí Viễn bên cạnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, sợ cô lo lắng, khẽ gọi: "Mẹ..." Gọi xong, nhưng an ủi thế nào.

Ánh mắt đờ đẫn của Lâm Thanh Bình khẽ động, gặp ánh mắt của Chí Viễn, cô bỗng ôm lấy Chí Viễn nức nở.

Rất nhiều, nhiều nước mắt, tiếng nén chặt, như thể kìm nén cả một thế kỷ, cuối cùng cũng bùng nổ lúc .

Chí Viễn như lớn vỗ lưng cô, an ủi nhỏ nhẹ: "Mẹ, đừng lo, đây là bệnh viện Thủ đô, bố Cố nhất định sẽ chữa khỏi."

Chí Viễn thực sự hiểu Lâm Thanh Bình, bởi vì, bố của bé, cũng hy sinh vinh quang.

Cậu bé hy vọng Cố Quân Thành giống bố .

Đó là một thứ tình cảm phức tạp, trong thâm tâm thực sự yêu bố Cố, nhưng bố Cố với Lâm Thanh Bình, khiến cô đau lòng, về phía Lâm Thanh Bình, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ về bố Cố, cũng buông bỏ bố Cố...

Lời an ủi của dành cho Lâm Thanh Bình dường như tác dụng, Lâm Thanh Bình vẫn .

Khóc lâu, đến mức hai vị sĩ quan đối diện , mới thôi.

Đôi mắt Lâm Thanh Bình sưng húp như hai quả hồ đào, cô với Chí Viễn: "Xin Chí Viễn, con sợ ."

Chí Viễn lắc đầu, dựa sát cô: "Mẹ, đừng lo, ."

Cũng Lâm Thanh Bình tin , nhưng cô gật đầu một cách máy móc.

Chí Viễn thấy cô đau khổ như , nhịn hỏi: "Mẹ, giận bố Cố nữa ?"

Lâm Thanh Bình hỏi cho sững , xoa đầu Chí Viễn, nở một nụ nhạt với bé, từ từ lắc đầu.

Chỉ là nụ , trông thật t.h.ả.m thương.

Cô đương nhiên giận ...

Lúc đầu, cô giận, cũng hiểu chân tướng, từ khi nào bắt đầu nghi ngờ?

Từ năm bảy tám từng trở về.

Cô nhớ chồng Lưu Phân từng , lúc Trần Hạ kết hôn, đang nhiệm vụ bên ngoài, nhà dám với , đều giấu , từ đầu đến cuối về.

Vấn đề , chồng dối, thì là Cố Quân Thành dối.

thể khẳng định, ai là dối.

, khi cô hỏi "Năm bảy tám về ", đuổi Trần Hạ để trả lời.

Tại đuổi ?

Trong lòng cô nghi ngờ, đương nhiên, cũng chỉ thể là nghi ngờ.

Về , ly hôn với cô.

Trước khi ly hôn đến trường gặp cô, nhất định kéo cô dạo trong sân vận động.

Đương nhiên, thể hiểu là, thấy với cô, gặp cô nhiều hơn, thậm chí, còn thể hiểu là, tình cảm với cô, cũng tình cảm với Trần Hạ, nhưng chọn Trần Hạ.

Đặc biệt, khi để cô giẫm lên vai để trèo ký túc xá, ánh mắt thấy trong mắt , khác gì so với lúc hai họ nhất.

lúc , cô vẫn chỉ là nghi ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-267-lam-thanh-binh-anh-tro-ve-roi.html.]

Đây là năm thứ năm của họ ...

cô cũng dám chắc, dù , trọng sinh một , nhiều chuyện đổi.

bất kể là khả năng nào, chỉ cần cảm thấy ly hôn là lựa chọn nhất cho cả hai, thì cô cứ ly hôn, cô cứ phối hợp là ...

Thứ khiến cô thực sự xác định nghi ngờ và phỏng đoán của , là hôm nhà chị Cố Hữu Liên mất trộm, cô mở lá thư ...

Lá thư di ngôn cho cô ở kiếp , kiếp đưa cho cô, mà đưa cho Cố Hữu Liên.

Trong thư : Chị, sống c.h.ế.t . Đã ly hôn với Lâm Thanh Bình, dù em trở về , cũng hãy để cô tùy tâm tùy ý, tự do đến . Không cần cho cô chân tướng, hãy để cô hận em , hận đối với cô dễ giải thoát hơn yêu.

Lúc đó, cô ôm lá thư , đến trời long đất lở.

Không trách dạo gần đây Cố Hữu Liên luôn tạo "chướng ngại" giữa cô và Lương Gia Kỳ, chị đang chờ em trai trở về, vẫn để một con đường lui cho em trai, nếu trở về, ít nhất em trai chị vẫn khả năng hàn gắn với Lâm Thanh Bình.

Kể từ khi lá thư đó, cô ngày nào cũng sống trong bất an.

Vốn tưởng trọng sinh một , chắc chắn thể cải biến mệnh, cô bao giờ tự tin như lúc , cô thể đổi nhiều, nhiều, duy chỉ sinh tử, cô thể quyết định ...

Kiếp từng khoảnh khắc hạnh phúc nào với Cố Quân Thành, cô ghét đến mức chịu nổi, nên lúc hề lưu luyến, còn kiếp , cô , cô thể ...

, liền sớm tự gạt khỏi cuộc sống của cô ?

, cô vẫn khao khát, một buổi sáng sớm đêm tối nào đó, sẽ mở cửa bước , làn da rám nắng, phong trần vội vã, với cô, với cô: Lâm Thanh Bình, trở về .

khoanh tròn một ngày lịch.

Chí Viễn hỏi cô, đây là ngày gì.

thể với Chí Viễn, đó là ngày bố Cố của hy sinh ở kiếp .

Cô nhớ , là bởi vì trong cuộc đời dài đằng đẵng, cô một vất vả bươn chải, một nào thực sự là chỗ dựa cho cô, một nào quan tâm cô mệt , đau .

Có một năm, cô chợt nhớ đến , đến mộ , mang theo một bó hoa cúc trắng.

Hôm đó, cô lâu mộ , nhiều, nhiều.

Nỗi ấm ức của cô, sự vất vả của cô, những bất công cô gặp , sự khó khăn và nỗi nhục mà cô gặp khi cạnh tranh công bằng trong đám đàn ông để giành lấy một chỗ cho ...

Những lời thể với bất kỳ ai, cũng thể với Chí Viễn.

Trạng thái tinh thần của một , giống như một cái bình chứa, bên trong đựng đầy đủ loại cảm xúc, cảm xúc dễ bay , cảm xúc càng lúc càng nhiều, khi thực sự chứa nổi nữa, sẽ tràn , sẽ chịu đựng nổi.

hôm đó, cô đổ hết những cảm xúc của , cần e dè, cần sợ hãi, vì tình cảm với Cố Quân Thành sâu đậm thế nào, mà là, dù cũng còn nữa.

Về , cô mới , mạng gọi đây là hốc cây.

Cô đổ hết những điều thể với ai cái hốc cây , chôn vùi nó, lúc cô dậy trở , chính là lúc cô hồi sinh.

Về , Cố Quân Thành trở thành hốc cây của cô.

Hôm đó cô thấy bia mộ khắc năm sinh năm mất của .

Thế là, cô khắc sâu ngày lòng.

Cứ đến ngày , cô mang theo một bó cúc trắng, đôi khi còn mang theo một chai rượu, chuyện tên , uống chút rượu, về nhà, tiếp tục đối mặt với giông tố và phồn hoa.

Kiếp , cái ngày cô nhớ bao nhiêu năm , vẫn tới.

Cô chỉ xóa trang đó khỏi cuốn lịch.

, tác dụng.

Cô chỉ thể khoanh tròn nó lịch, ngày ngày cầu nguyện, chỉ mong ngày đó, bình an, ngày ngày bình an.

Cô vốn chẳng bao giờ lễ chùa, năm nay cũng quyết tâm thắp hương đầu năm, hy vọng thể bảo vệ bình an.

Bây giờ, trở về ngày đó .

nên nên , hoặc là, ...

Anh còn sống.

Đó là tin nhất.

, thương nặng, nặng đến mức, ca phẫu thuật , Lâm Thanh Bình từ mười giờ đêm ngoài cửa phòng mổ, cho đến sáng hôm , cửa phòng mổ vẫn mở.

Bệnh viện thời đó, lối cho bác sĩ và bệnh nhân vẫn tách riêng.

Cô chỉ thấy từng đoàn, từng đoàn bác sĩ chạy phòng mổ.

Là một đợt một đợt các chuyên gia, trưởng khoa từ các khoa khác .

Tay Chí Viễn cô bấm đỏ cả lên...

Rốt cuộc vết thương nặng đến mức nào, mới khiến nhiều chuyên gia từ các khoa như vội vã chạy đến?

Lâm Thanh Bình đó, mềm nhũn, đến cả sức thẳng cũng còn nữa...

Khoảng hơn tám giờ, một vị sĩ quan trẻ tuổi đến, chính là ghi chép hôm đó đến trường điều tra vụ Vân Nghiêm.

Anh cầm tay một túi vải, đưa cho thầy giáo Lã: "Thầy Lã, đây là đồ của Cố Quân Thành."

Lâm Thanh Bình đột nhiên tỉnh táo hẳn: "Là gì ?"

Vị sĩ quan trẻ chút do dự, thầy giáo Lã xin ý kiến: "Chỉ là... quần áo."

"Có thể... cho ?" Lâm Thanh Bình một nữa thỉnh cầu.

Vân Vũ

"Tốt nhất... là nên..." Vị sĩ quan trẻ cũng bắt đầu ngập ngừng.

"Là, phù hợp quy định ?" Nếu là thứ cô xem, thì cô xem nữa, cô tuân thủ quy định.

Vị sĩ quan trẻ lắc đầu: "Không ..."

"Vậy, xem." Lâm Thanh Bình vẫn kiên quyết.

Thầy giáo Lã thở dài, khuyên cô: "Chủ yếu là sợ đồng chí sợ."

Vậy thì Lâm Thanh Bình càng quan tâm.

Dưới sự kiên trì của cô, túi quần áo cuối cùng cũng đến tay cô.

Cô mở , quả nhiên chỉ là một bộ quần áo, chỉ là, là máu...

Màu xanh quân phục nhuộm thành màu đỏ sẫm, mùi m.á.u tanh ngập tràn ập đến.

Lâm Thanh Bình lập tức đóng túi , nước mắt cũng trào như vỡ đê.

Nhiều m.á.u như , đau đến mức nào...

sợ Chí Viễn lúc nãy thấy, bé sợ.

Không ngờ, lời an ủi của cô còn , Chí Viễn : "Mẹ, con sợ."

Lâm Thanh Bình sửng sốt, nhỏ tuổi như , mà kiên cường đến thế ?

Trong mắt Chí Viễn thoáng qua một tia ảm đạm: "Mẹ, con từ nhỏ thấy , bố con lúc đó cũng như ."

Nước mắt Lâm Thanh Bình càng trào dữ dội hơn, ôm chầm lấy Chí Viễn, lúc , họ gì, nhưng lúc , ý nghĩa của nhân quân nhân, họ hiểu quá rõ, quá rõ...

Mãi lâu , Chí Viễn mới khẽ trong lòng cô: "Mẹ, đừng lo, bố con lúc đó, còn cơ hội bệnh viện, nhưng bố Cố thì , bố Cố chắc chắn sẽ , lúc nãy nhiều bác sĩ như , nhất định sẽ cứu bố ."

Lâm Thanh Bình gật đầu, nhưng nỡ với bé: Con ạ, bác sĩ càng nhiều, càng nguy hiểm...

Vị sĩ quan trẻ rút từ trong túi một túi ni-lông, cũng đưa cho Lâm Thanh Bình: "Chị, thứ , chúng em xem qua , ý nghĩa gì đặc biệt, chị xem là gì?"

 

Loading...