Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 274: Đi Chăm Sóc Anh Ấy
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:44:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Thanh Bình thở dài, ngầm mặc nhận.
khi Vũ Thiên Kiều rời , cô tìm Trần Hạ.
Trần Hạ gặp cô, vô cùng kích động: " bảo chuyện lớn như , cái tiểu yêu tinh như chịu nhượng bộ? Hóa , sắp mù ! Người hầu hạ một kẻ mù cả phần đời còn ! Lâm Thanh Bình, thật nghĩ quá! Lúc còn , chiếm trọn lấy , tiền của cũng đều đưa hết cho , giờ đây còn gì, trắng tay, còn là một kẻ mù, liền nhường cho ? Người thật vĩ đại !"
Trần Hạ gặp cô, lảm nhảm một tràng là lời oán trách.
"Nói xong ?" Lâm Thanh Bình hỏi.
Trần Hạ liếc cô một cái, ánh mắt gian tráo lóe lên, "Chưa."
"Vậy thì tiếp tục ."
Trần Hạ bỗng lên, "Còn nữa , Thành T.ử ca nhớ là ai?"
Trần Hạ ha hả, "Lâm Thanh Bình, cũng ngày hôm nay! Ha ha ha, cũng ngày hôm nay?! Người ngang ngược mặt ? Giờ đây thậm chí còn quên mất là ai! Chỉ nhớ mỗi thôi ? Thế nên, mới tìm chăm sóc hả?"
Đối mặt với tiếng ngạo ngược của Trần Hạ, Lâm Thanh Bình chỉ lạnh lùng hỏi một câu, "Tại ? Chỉ vì thấy nữa?"
"Không thì ?" Trần Hạ hừ lạnh, " ngu ngốc lắm hả? Người cần, đưa cho ? là cái gì chứ?"
Lâm Thanh Bình mặt lạnh như tiền, "Cậu , trả lương cho , cứ coi như thuê giúp việc ."
Ánh mắt Trần Hạ sáng lên, "Thật ?"
"Ừ." Dù thì sổ lương của Cố Quân Thành cũng giao cho cô, , đúng , lúc ly hôn, cô trả cho Cố Quân Thành, kết quả là Cố Quân Thành đưa cho chị gái , đó, Cố Quân Thành thương, Cố Hữu Liên đưa cho cô.
Nghĩa là, sổ tiết kiệm của Cố Quân Thành vẫn ở chỗ cô, thì cứ lấy tiền của Cố Quân Thành thuê Trần Hạ .
Trần Hạ cô với ánh mắt nghi ngờ, "Bệnh viện chỉ cho phép nhân thăm nom buổi chiều thôi đấy?"
"Ừ." Lâm Thanh Bình gật đầu, "Chỉ buổi chiều, nhưng sẽ tính lương cho cả ngày, cho đến khi xuất viện."
Trần Hạ bèn , "Nghe vẻ lợi, nhưng mà... nấu ăn , chỗ ở là ký túc xá tập thể, bếp , thể mang cơm ."
"Không , bên nấu ăn, lúc đó nấu thêm một phần, mang cho Cố Quân Thành là ." Dù Trần Hạ đang "tiết kiệm chi phí", cô cũng chấp nhận, dù cũng là tiền của chính Cố Quân Thành.
Trần Hạ lắc đầu, " đến cửa hàng của để lấy, qua mấy chuyến xe, mệt lắm, mỗi ngày mang đến bệnh viện cho , đợi ở bệnh viện ."
Lâm Thanh Bình suy nghĩ một chút, " chỉ thể hứa là, lúc tiết học, sẽ mang đến cho , nếu tiết học, sẽ nhờ chị Triệu ở cửa hàng mang giúp."
"Được! Vậy thì thỏa thuận nhé, ngày mai đợi ở bệnh viện." Trần Hạ vui vẻ bỏ .
Ngày hôm , Lâm Thanh Bình xách theo canh súp chị Triệu hầm, đúng giờ đến bệnh viện.
Trần Hạ đợi sẵn bên ngoài khu nhà nội trú, tiếp lấy súp trong tay cô liền lên lầu, khi quên một câu, "Với sự phối hợp ăn ý như chúng đây, chà, ai tin là vợ cũ của ? , hôm nay thăm nom với tư cách nhân nhé? Thân nhân đấy!"
Vân Vũ
Trần Hạ một cách gian tráo, lên lầu, quên đ.â.m một nhát tim Lâm Thanh Bình.
Lâm Thanh Bình bỗng thấy tò mò, theo Trần Hạ đến phòng bệnh.
Trong phòng bệnh của Cố Quân Thành bệnh nhân mới chuyển , Trần Hạ cũng đóng cửa phòng, Lâm Thanh Bình bên ngoài thể thấy rõ bên trong.
Chỉ thấy Trần Hạ bưng một bát súp, gọi ngọt ngào: "Thành T.ử ca, uống súp nè, hôm nay là súp cá, cho vết thương đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-274-di-cham-soc-anh-ay.html.]
Lâm Thanh Bình liền thấy Cố Quân Thành thuận theo để Trần Hạ đỡ dậy, Trần Hạ dùng thìa đưa súp đến miệng Cố Quân Thành.
Cố Quân Thành cũng hợp tác, uống một ngụm.
Sau khi uống xong, dù mắt băng bó, vẫn hướng về phía Trần Hạ, ôn hòa một câu: "Hạ Hạ, cuối cùng em cũng đến ."
Hoàn chút lạnh lùng và chán ghét nào đối với Lâm Thanh Bình.
Trần Hạ liền bưng bát súp, dùng giọng điệu như dỗ dành trẻ con, theo cách chính là giọng điệu 'ảo': " ! Làm em thể đến chứ? Em còn hầm súp cá cho , ngon ?"
"Ngon." Cố Quân Thành uống thêm một ngụm.
Lâm Thanh Bình: ??? Là Trần Hạ hầm ? Đã , đó cũng trọng điểm, trọng điểm chẳng lẽ thái độ của Cố Quân Thành ? Cô đến mang súp gà cho , một bộ dạng như uống thuốc, cùng là súp từ tay cô, uống ngoan ngoãn như , còn ngon? Chẳng lẽ tình yêu thật sự là viên kẹo ngọt nhất?
Trần Hạ càng vui hơn, còn hỏi : "Súp của em hầm với súp của Lâm Thanh Bình, súp ai ngon hơn?"
Cố Quân Thành liền vui, "Đừng nhắc tới đó nữa ? Ai ai mặt cũng nhắc tới cô , rốt cuộc và cô quan hệ gì ? Nếu , nhớ chút nào? Cho dù thật sự , chắc cũng nguyên nhân bất đắc dĩ."
Trần Hạ vẫn hài lòng, cố ý truy hỏi, "Không mà, Thành T.ử ca, em , súp của em và súp của cô , súp nào ngon hơn!"
"Còn hỏi ?" Cố Quân Thành , "Đương nhiên là súp em hầm ngon hơn, súp cô mang đến, căn bản uống."
Hừ, còn cảm thấy oan ức nữa!
Lâm Thanh Bình cảm thấy, cảnh tượng rắc thính , xem cũng .
Lúc cô , còn thấy nhà bệnh nhân giường bên cạnh hỏi Cố Quân Thành: "Đây là vợ hả?"
"Ừ, ." Trong lời là sự dịu dàng.
Lâm Thanh Bình bật , vợ? Là bảo mẫu mà vợ cũ bỏ tiền thuê cho đấy! Cứ vui , sẽ lúc ! Giờ việc của "vợ" chỉ đến khi xuất viện thôi, đợi xuất viện, "vợ" biến mất, lúc đó sẽ sướng!
Lâm Thanh Bình , , , trong lòng chua xót, , là thế nào?
Lâm Thanh Bình đợi Trần Hạ xuống lầu, đem bát và thùng giữ nhiệt về.
Cô ước chừng Cố Quân Thanh ăn uống xong, Trần Hạ quả nhiên xuất hiện.
Trần Hạ đưa đồ đạc cho cô, vẻ mặt kiêu ngạo của kẻ chiến thắng, "Nói , lên ở với , cầm về ."
Lâm Thanh Bình gì.
Trần Hạ , " phát hiện, Thành T.ử ca bây giờ trở nên cực kỳ đeo bám, chỉ ngoài một lúc thôi, còn sợ mất, cho , bảo rửa bát, rửa xong lập tức , mới thả ."
"Vậy ?" Lâm Thanh Bình mỉm , "Tốt quá nhỉ."
"Đâu ? Phải , tất cả là do dạy dỗ ! Trước đây đeo bám như ." Trần Hạ tươi, một bộ dạng xem kịch vui của cô.
Lâm Thanh Bình thực căn bản từng dạy dỗ , một năm thể về mấy ? Cũng chỉ là đến thủ đô học, họ gặp nhiều hơn, vốn thể thấu hiểu sự vất vả của quân nhân, từ đến giờ vẫn như ...
Lâm Thanh Bình nghĩ đến đây, tự bảo nhanh chóng dừng , đừng nghĩ về quá khứ nữa...
"Nói , nếu như, thực sự trở nên đáng yêu như , thể cân nhắc đổi suy nghĩ, cho dù mắt thấy, ở bên cả đời cũng khả năng, dù , và cơ sở tình cảm." Trần Hạ cô, mặt tươi .