Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 290: Hai Đứa Dứt Sạch
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:44:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6faOPXua5A
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Hữu Liên đỡ Lâm Thanh Bình nhà vệ sinh, bộ sức nặng của Lâm Thanh Bình đều dồn lên Cố Hữu Liên, cô nhảy lò cò để tới.
Trên đường , cô liếc xuống tầng , đó một bóng .
"Tiểu Điền đó... hả?" Cô thử hỏi.
Cố Hữu Liên gật đầu, "Ừ, , ăn sáng xong là luôn, Thành T.ử cũng ."
Lâm Thanh Bình thêm gì nữa.
Sau khi vệ sinh cá nhân bằng một tay trong nhà vệ sinh, cô phát hiện bản thực thể tự lo từ lâu, nhưng luôn Cố Quân Thành coi như một kẻ tàn phế, ăn uống bài tiết đều dựa ...
Mà cô còn tin thật!
Cuối cùng, Cố Hữu Liên đỡ cô trở giường, để cô xuống, chỉ chiếc còi bên gối , "Cái , Thành T.ử để đấy, khi chị đang bận nhà, em cần gì thì thổi còi, chị sẽ lên ngay."
Lâm Thanh Bình: ...
Được lắm đấy! Còn cả thổi còi nữa!
Lần Cố Quân Thành coi như là từ biệt mà , hơn nữa, một cái là biệt tin luôn.
Lâm Thanh Bình nhớ câu trong bệnh viện: Đợi cô trở về thủ đô, đợi cô khỏi hẳn, nếu thấy , thì gặp nữa là xong.
Bây giờ, thực sự biến mất ...
Cũng ! Lâm Thanh Bình thầm nghĩ, khỏi thấy mà bực !
Thoắt cái hơn một tuần nữa trôi qua.
Trong một tuần , Cố Hữu Liên và chị Triệu phiên chăm sóc cô, Chí Viễn mỗi ngày tan học về đều bài tập trong phòng cô, cùng cô giải khuây, thời gian cũng trôi qua khá nhanh.
Vũ Thiên Kiều bằng cách nào mà tin cô thương, chạy tới thăm, còn trách cô: "Bị thương cũng bảo với ! Không coi là bạn nữa hả?"
Lâm Thanh Bình , " cũng khả năng thông báo cho chứ! Cậu xem tay chân thế , đến chỗ ?"
"Thôi , đừng viện cớ với ! Cậu , sẽ tưởng đang ám chỉ tìm cách lắp điện thoại cho đấy!" Vũ Thiên Kiều mắng yêu.
Điện thoại?
Lâm Thanh Bình thực sự nhớ điện thoại cố định phổ cập năm nào nữa, trong cảnh hầu hết gia đình đều điện thoại, thì dù nhà , cũng chẳng tiện lợi hơn là bao, gọi cho mấy ? Hơn nữa, kiếp cô từng tận hưởng sự tiện lợi của điện thoại di động, nên chuyện điện thoại cố định cô cũng quá mực mong cầu, nhưng quả thực cô cần Vũ Thiên Kiều giúp một việc.
" , Thiên Kiều, quen luật sư nào đáng tin ?"
"Sao? Định kiện ai hả? Với ai? Xảy chuyện gì thế?" Vũ Thiên Kiều liền một tràng câu hỏi, tự tay bênh vực Lâm Thanh Bình .
Lâm Thanh Bình vội , "Không , lập di chúc, cũng bây giờ lập di chúc thế nào mới hiệu lực pháp luật?"
"Lập di chúc?" Vũ Thiên Kiều chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén, toát lên vẻ lo lắng.
Lâm Thanh Bình nhịn , " mắc bệnh nan y ! chỉ là, lo xa thôi."
Cuộc đời của cô, thể là mượn .
Cô cũng hướng cuộc đời về sẽ , cô sẽ c.h.ế.t ngày nào.
Trải qua gặp nạn , cô nhận một điều: Sống c.h.ế.t , t.a.i n.ạ.n bất ngờ lúc nào cũng thể xảy , nếu cô may c.h.ế.t , bộ tài sản của cô một nữa sẽ rơi tay đẻ và em trai cô.
Kiếp , thể như nữa!
Dù Vũ Thiên Kiều hiểu tại cô còn trẻ lập di chúc, nhưng vẫn tìm cho cô một vị luật sư giỏi về chuyên môn.
Chiều hôm , luật sư tới nhà.
Lâm Thanh Bình sắp xếp tài sản hiện của : Căn nhà ở thủ đô , để cho Chí Viễn, tiền gửi ngân hàng tên cô, bất kể lúc cô qua đời là bao nhiêu, đều phân chia theo tỷ lệ phần trăm, trong đó 10% cho Cố Quân Thành, 45% cho Chí Viễn, 45% cho em gái Lâm Thanh Vân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-290-hai-dua-dut-sach.html.]
Đây là kết quả khi cô suy tính .
Lý do để 10% cho Cố Quân Thành, là để trả nợ.
Vân Vũ
Kiếp cô chịu ơn , vốn định kiếp sống cuộc đời để báo đáp, nhưng ngờ biến thành cục diện thế , thì trực tiếp dùng tiền để trả , nợ là tiền, trả cũng là tiền, coi như là thỏa, hơn nữa 10% tài sản của cô, chắc là trả hết cả vốn lẫn lãi nhỉ?
Như , giữa họ rõ ràng minh bạch, lẽ sẽ còn vướng víu ở kiếp nữa...
Sau khi luật sư , cô lên giường, nghĩ về chuyện kiếp kiếp , chút ủ rũ.
Cô rằng, trong lúc cô và luật sư chuyện, bên ngoài cửa phòng cô, luôn hai lớn bé đang trộm.
Sau khi luật sư , cả căn nhà yên tĩnh đến mức rơi cây kim cũng thấy.
Ở bàn ăn nhà, bữa tối dọn xong, Chí Viễn và Cố Hữu Liên ở hai bên bàn ăn thẫn thờ, nhúc nhích.
Một lúc , nước mắt Chí Viễn bắt đầu rơi lã chã, Cố Hữu Liên trông thấy khuyên , cũng lặng lẽ rơi nước mắt theo.
Cố Quân Thành chính là lúc xuất hiện.
Bước cửa, thấy hai đó bất động rơi nước mắt, bàn dọn đầy thức ăn động đũa, cũng năng gì, trong lòng dấy lên chấn động, rốt cuộc xảy chuyện gì lớn ?
"Sao thế ?" Anh hỏi gấp.
Chí Viễn thấy động tĩnh, thấy lập tức lao tới ôm chầm lấy , ôm chặt lấy eo nức nở.
Cố Quân Thành càng sốt ruột hơn, đứa trẻ Chí Viễn bình thường hầu như , chính kiến, chuyện gì thể khiến nó như ?
"Mẹ con... con cô ..." Chí Viễn lời.
"Lâm Thanh Bình?" Trong lòng thót , "Cô ?"
Nói , dắt Chí Viễn định lên lầu.
Cố Hữu Liên cũng sốt ruột theo, kể chuyện chiều nay luật sư tới cho Lâm Thanh Bình lập di chúc.
"Cố... Cố Ba, con... ... sắp..." Chí Viễn nghẹn ngào, đôi mắt sưng húp vì .
Mặt Cố Quân Thành âm u, khẽ với Chí Viễn, "Cháu đợi ở ." Giọng cũng căng cứng.
Cố Hữu Liên vội kéo Chí Viễn , Cố Quân Thành một bước phòng Lâm Thanh Bình, đóng cửa .
Lâm Thanh Bình đang ngủ, chỉ là dạo ngủ nhiều nên giấc ngủ nông, tiếng đóng cửa vang lên, cô tỉnh dậy, mơ màng trông thấy Cố Quân Thành, cô tưởng đang mơ, dụi mắt, quả nhiên là , hơn nữa, sắc mặt khó coi?
"Sao tới?" Cô buột miệng , ? Không xuất hiện mặt cô nữa ?
"Lâm Thanh Bình." Anh sắc mặt nghiêm trọng, xuống bên giường cô, "Em việc gì giấu ?"
"..." Cô suy nghĩ một chút, quả thật , với , trong di chúc của cô phần của .
Biểu cảm của cô, khiến xác nhận: Quả nhiên chuyện!
"Đưa cho xem!" Anh thấp giọng.
Đưa di chúc cho xem? Không thể nào! Để cô để di sản cho , lên mặt ? , ? Không thể nào chứ? Luật sư đạo đức nghề nghiệp mà!
Cô lắc đầu, dù ngay cả bản cô cũng ý nghĩa cái lắc đầu rốt cuộc là gì, là đưa di chúc cho xem? Hay là phủ nhận việc lập di chúc?
"Được, tự tìm." Anh cũng ép cô, tự bắt đầu lục lọi ngăn kéo tủ đựng.
Lâm Thanh Bình thấy kỳ lạ, rõ ràng sắc mặt khó coi, nhưng giống như đây sẽ nổi giận, ngược là... kiểu trông vẻ tiêu điều, ảm đạm?
Nhìn lục tung phòng ngủ, cô đành , "Anh tìm gì thế? Không trong nhà, trong nhà tìm thấy !" Cô giao cho luật sư .