Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 291: Chảy máu chứ không chảy lệ

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:44:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/gJBGUvPpX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Quân Thành cô.

Cô thậm chí còn phát hiện đôi mắt Cố Quân Thành dường như ửng đỏ.

Cô vô cùng kinh ngạc, đàn ông , chảy m.á.u chứ chảy lệ mà! Trên đầy những vết sẹo, còn thương đến mức suýt khỏi phòng mổ, quần áo đều thấm đẫm máu, từng kêu một tiếng đau, từng thấy mắt đỏ một , rốt cuộc chuyện gì thế ?

"Cố Quân Thành, đang ?" Cô kinh ngạc đến mức quên mất đang giận , giơ tay lên vẫy vẫy mặt .

"Em để ở ?" Anh tìm suốt từ nãy đến giờ, một mảnh giấy cũng thấy.

"Em…" Cô với !

Cố Quân Thành thấy cô như , đột nhiên tiến gần, cúi xuống ôm bổng cô lên.

"Cố Quân Thành, gì thế?" Lâm Thanh Bình thể đột nhiên lơ lửng, cánh tay bó bột vô thức vịn lấy .

"Chúng bệnh viện." Giọng trầm xuống.

"Đến bệnh viện gì? Giờ bệnh viện tan ! Ngày mai em tháo bột cũng !"

Cố Quân Thành căn bản quan tâm Lâm Thanh Bình đang gì nữa, ôm cô xuống lầu, bảo chị gái và Chí Viễn ở nhà đợi, ngoài, đường gọi một chiếc taxi, thẳng tiến đến bệnh viện.

Suốt đường Lâm Thanh Bình đều cảm thấy kỳ lạ, dẫn đến bệnh viện.

Sau đó, Cố Quân Thành lo liệu kiểm tra chi tiết.

Lâm Thanh Bình kéo , "Làm kiểm tra gì chứ! Lúc em viện đây chẳng đủ các loại kiểm tra ?"

"Làm một nữa cho yên tâm." Tâm trí đang để việc xếp hàng, lúc còn nhiều khám bệnh thế.

Lâm Thanh Bình hiểu, "Làm cái gì chứ! Thân thể em, em còn ? Em một tí bệnh tật gì cũng !"

Cố Quân Thành tin, cứ ép cô một loạt kiểm tra diện, ngoại trừ một hạng mục xét nghiệm m.á.u hoặc kết quả, những hạng mục khác đều kết quả, nhưng thông qua các phương thức kiểm tra khác, bác sĩ về cơ bản thể phán định thể vấn đề gì.

Lâm Thanh Bình tự cũng , "Anh xem ? Em vấn đề gì chỗ nào?"

Lúc , Cố Quân Thành phán đoán từ thần sắc của cô, cô hẳn là dối, khỏi nhíu chặt mày, "Không vấn đề gì, em di chúc?"

"Em…" Thì … "Em chỉ là, sắp xếp một chút, ai mà ngày nào t.a.i n.ạ.n ập đến chứ? Ví dụ như em khảo sát gặp nguy hiểm, nếu đến cứu chúng em, thật sự khả năng sống c.h.ế.t khó lường, cho nên…"

Lâm Thanh Bình thể hiểu , thời đại đa hẳn là ý thức lập di chúc, lẽ một còn cho rằng đây là hành vi may mắn, nhưng cô là trọng sinh, chuyện lập di chúc kiếp từng .

"Em hy vọng, cuộc đời em thể sắp xếp thỏa." Câu cuối cùng cô tổng kết, liếc Cố Quân Thành, "Anh đến gì?"

"Anh đến để cảm ơn em cho 10% tài sản thừa kế!" Anh chuyện với theo sự tức giận.

Xem , vẫn thể hiểu hành vi lập di chúc của cô…

Cô thong thả một câu, "Ồ, cần cảm ơn, nhận tiền , nhớ lúc cần thiết giúp em chăm sóc Thanh Vân một chút."

"Em im miệng cho ! Em còn nữa?" Anh tức giận .

Lâm Thanh Bình bĩu môi, thì thôi, nhưng miệng cô nhịn , vẫn một câu, "Nếu một chút là c.h.ế.t, trái đất còn ai …"

"Em tìm bác sĩ khâu miệng em ?"

Lâm Thanh Bình: …

Lúc trời tối, phòng khám bệnh viện ngừng, chỉ còn cấp cứu, Cố Quân Thành nghĩ nghĩ, vẫn đưa cô về nhà, ngày mai tìm bác sĩ phòng khám xem .

Ở nhà, Chí Viễn và Cố Hữu Liên đều nóng lòng như lửa đốt, một miếng cơm cũng ăn, đợi họ trở về.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài cửa, đợi họ lấy chìa khóa, tranh chạy mở cửa cho hai .

Lâm Thanh Bình hai mở cửa với đôi mắt sưng đỏ cũng sững sờ, "Đây là thế?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-291-chay-mau-chu-khong-chay-le.html.]

"Khóc đấy! Vẫn hiểu ?" Cố Quân Thành .

Lâm Thanh Bình: …

"Mẹ, thế nào ? Vào nhanh !" Mặt Chí Viễn vẫn còn lấm tấm nước mắt, vội vàng chạy trong nhà rút ghế cho cô.

"Đứa trẻ ngốc, mà! Sao đều tưởng bệnh thế?" Lâm Thanh Bình khi Cố Quân Thành đặt cô lên ghế ăn.

"Em còn ngại khác ngốc?" Cố Quân Thành giương khuôn mặt đen .

Lâm Thanh Bình lười đáp , nhưng Chí Viễn nắm lấy tay cô, nước mắt bắt đầu rơi lã chã ngừng.

"Chí Viễn…" Lúc nãy Cố Quân Thành ở đó mũi mũi mắt mắt, Lâm Thanh Bình còn cảm thấy gì, lúc Chí Viễn như , lòng cô lập tức mềm , lau nước mắt cho bé, ân cần an ủi, "Mẹ thật sự , đừng nữa, lúc nãy tin, còn dẫn kiểm tra diện , tin con hỏi ."

Cố Quân Thành: ??? ?? Anh ?

Anh tên ?

Chí Viễn ngẩng đôi mắt mờ nước lên Cố Quân Thành.

"Anh ", gật đầu.

Sau đó, Chí Viễn liền oà lên , "Mẹ, đừng hù con nữa, con cần tiền của , bình an, sống lâu trăm tuổi!"

"Được ." Lâm Thanh Bình dùng một cánh tay ôm lấy Chí Viễn, "Con yên tâm, nhất định sống lâu trăm tuổi, còn cần con nuôi nữa!"

"Ừ!" Chí Viễn gật đầu, đến nỗi , "Con nhất định sẽ nuôi !"

Cố Hữu Liên cũng , "Bình, em em … thật sự chúng chị sợ mất vía!"

Lâm Thanh Bình bàn ăn, "Các đây là… Ối…" Lâm Thanh Bình chút ngại, ngờ phản ứng của lớn như , vội , "Mau ăn cơm , đều tại em, rõ ràng."

"Mẹ, con lấy cơm cho ." Chí Viễn nhanh nhẹn chạy nhà bếp.

Bữa cơm khiến Chí Viễn bận ngừng, lấy cơm gắp thức ăn múc canh cho Lâm Thanh Bình, tuy rằng mấy ngày nay đều chăm sóc Lâm Thanh Bình như , nhưng hôm nay càng thêm quấn quýt.

Lâm Thanh Bình xoa đầu Chí Viễn, "Vẫn là nuôi con ."

đối diện Cố Quân Thành, câu ý vị thâm trầm.

Cố Quân Thành liếc cô, cúi đầu uống canh, gì, đổi ánh mắt như d.a.o của chị gái.

Sau khi ăn cơm, Cố Quân Thành dậy thu bát, Cố Hữu Liên ngăn , "Chị thu, chị thu, em ." Còn hiệu, bảo chuyện với Lâm Thanh Bình.

Cố Quân Thành liền xuống đối diện Lâm Thanh Bình.

Bầu khí tạo một cách cố ý như , khó xử.

Lâm Thanh Bình chống tay lên bàn dậy, chuẩn lên lầu.

Vân Vũ

Cố Quân Thành thở dài, "Không cần tránh , ."

Nói xong, vẫn ôm bổng cô lên, đưa cô lên lầu, định chỗ , "Anh cho em…"

"Không cần, lúc , em cũng tự mà?" Lâm Thanh Bình ngắt lời , bất kể giúp cô rửa cái gì.

Cố Quân Thành gật đầu, "Vậy cũng , em đợi một chút."

Anh vội vã xuống lầu, từ trong chiếc cặp màu vàng đeo lưng lấy một quyển vở, lên lầu trở về phòng cô, đưa quyển vở cho cô.

"Đây là cái gì?" Lâm Thanh Bình cúi xuống .

 

Loading...