Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 298: Em vốn không sợ bóng tối, em cũng chẳng thích sữa trứng kép

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:44:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lại là một tháng Tư nơi trần thế.

Lâm Thanh Bình nhớ , khi đến thủ đô, món quà sinh nhật đầu tiên Cố Quân Thành tặng cô là một sợi dây chuyền vàng.

Năm ngoái, vẫn là một sợi dây chuyền vàng.

Anh một sự ám ảnh kỳ lạ gì với dây chuyền vàng ? Hay là xác định rằng tặng vàng là thích hợp nhất cho phụ nữ thích tiền như cô?

Kỳ thực, đối với , mua một sợi dây chuyền vàng hề dễ dàng.

Nguồn thu nhập của là tiền lương và tiền thưởng lập công. Tiền lương đều ở trong tay cô, tiền thưởng lập công phần dùng cho cô, khi tiêu xong còn cũng đều đưa hết cho cô, cũng thể tháng nào cũng lập công, năm nào cũng lập công . Vì , dù ở trường hầu như chi tiêu gì, nhưng cô vẫn để cho một ít tiền tiêu vặt phòng , dẫn Chí Viễn và Tiểu Mạch chơi, hoặc giữa các bạn học những giao lưu qua , thể để trong một xu dính túi.

Tiền mua dây chuyền vàng của chắc là tích góp từ tiền tiêu vặt ít ỏi đó, tất nhiên, lúc mua chiếc áo khoác cho Trần Hạ, cũng là dùng tiền mua ?

Sáng sớm, cô vẫn còn giường dậy, một vài thứ tự chủ chui đầu cô.

Cô lắc đầu, gạt bỏ tất cả ký ức về dây chuyền và áo khoác.

Dậy thôi!

Thời tiết thực sự ấm áp, mở cửa sổ , hương hoa từ sân nhà hàng xóm thoảng qua, khiến khí trở nên ngọt ngào.

Một tháng Tư tươi như thế, đương nhiên vui vẻ!

quần áo, tự mò mẫm xuống lầu.

Chí Viễn đang mải mê bày biện thứ gì đó, thấy tiếng cô xuống cầu thang, liền gọi một tiếng "Mẹ", lập tức chạy đến đỡ cô.

"Không cần , cần , tự ." Cô vịn tay vịn cầu thang, chỉ là xuống chậm một chút thôi, "Con đang ?"

Chí Viễn he hé miệng , mặt đỏ ửng.

Hử?

Lâm Thanh Bình xuống đến lầu, phát hiện bàn lớn một chiếc hộp nhỏ, Chí Viễn nãy bò ở đó, là đang chữ lên một tờ giấy màu đỏ.

Cô cầm lên xem, đó : Chúc sinh nhật vui vẻ.

Phía ghi tên Chí Viễn, nhưng mới chỉ chữ "Chí", còn kịp xong thì cô xuống .

Trong hộp là gì ?

Cô tò mò mở , phát hiện bên trong là một sợi dây chuyền vàng mảnh.

, đó là vàng thật.

"Chí Viễn!" Cô nhíu mày, "Con đang gì thế?"

Một đứa trẻ như con, tiêu nhiều tiền như để mua dây chuyền gì?

"Mẹ, chúc sinh nhật vui vẻ!" Chí Viễn dường như phát hiện Lâm Thanh Bình đang tức giận, tưởng rằng tặng quà đúng, giọng trở nên rụt rè.

Lâm Thanh Bình tự nhủ , thể trách mắng Chí Viễn, chắc chắn ý , trong ngày , Chí Viễn thể nhớ là sinh nhật cô, cô cảm động .

"Chí Viễn." Cô xuống, kéo Chí Viễn đến mặt, "Sao con tặng dây chuyền vàng ?"

Chí Viễn vẫn đang suy đoán giọng điệu của cô, dường như phán đoán xem cô thực sự tức giận .

Lâm Thanh Bình thầm than, một đứa trẻ nhạy cảm dù cố gắng xoa dịu vết thương trong lòng đến , vẫn sẽ mãi nhạy cảm, dù bây giờ Chí Viễn hạnh phúc, cũng đổi bản năng tính cách.

"Chí Viễn, giận, chỉ tò mò, con nghĩ đến việc tặng thứ ?" Giọng Lâm Thanh Bình dịu dàng hơn một chút.

"Con , đừng giận nhé?" Chí Viễn nhỏ.

"Được! Mẹ đương nhiên giận!"

Vân Vũ

"Mẹ thích nó ?" Chí Viễn nghiêng đầu, "Trước đây Bố Cố đều tặng thứ , chắc chắn là thích nên mới tặng thôi…"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-298-em-von-khong-so-bong-toi-em-cung-chang-thich-sua-trung-kep.html.]

Nói đến đây, bé cúi đầu xuống, "Năm nay, lẽ, Bố Cố sẽ về nhà ? Vậy, con sẽ tặng cho ."

"Mẹ, nếu Bố Cố trở về, con sẽ tặng tất cả những gì nhất đời."

Vốn dĩ Lâm Thanh Bình định phê bình bé, dù dây chuyền cũng là thứ đắt đỏ, nhưng Chí Viễn vốn là đứa trẻ tiêu tiền bừa bãi, tiền của bé, tiền tuất của cha , gửi trong một sổ tiết kiệm, giao cho Lâm Thanh Bình giữ hộ, cũng tiền tiêu vặt cô thường cho , để trong một hộp bánh quy, nhưng Lâm Thanh Bình hiếm khi thấy lấy tiêu.

Lâm Thanh Bình nuốt tất cả những lời giáo huấn lúc , chỉ ôm lấy khuôn mặt nhỏ của bé vò vò, tỏ vui vẻ, "Cảm ơn con, Chí Viễn, thích."

Ánh mắt Chí Viễn bừng sáng, "Mẹ, giận ạ?"

"Có quà của con trai nhận, tức giận gì?" Lâm Thanh Bình véo má Chí Viễn mềm mềm, trong lòng ấm áp, dù thế nào nữa, đứa con trai cô nuôi ngày càng bụ bẫm, mặt cũng thịt.

"Con… con nhắc đến Bố Cố, cũng giận ?" Chí Viễn dò hỏi.

Lâm Thanh Bình lắc đầu, , "Mẹ từng ngăn cản con thiết với Bố Cố bao giờ ?"

Chuyện của cô và Cố Quân Thành, là chuyện giữa hai họ, liên quan gì đến trẻ con, cũng cần thiết để Chí Viễn kẹt ở giữa khó xử.

"Dù là…" Chí Viễn đỏ mặt , "Vậy, tối nay chúng định ăn gì ạ?"

"Con ăn gì?" Lâm Thanh Bình gì đặc biệt ăn, chi bằng thỏa mãn con trẻ.

Ánh mắt Chí Viễn sáng rỡ, "Mẹ, chúng ăn đồ nướng nhé? Loại nướng trong sân nhà ?"

Lâm Thanh Bình ngây , đồng ý ăn đồ nướng, chỉ là chợt nhớ đến cái đêm nướng đồ nướng đó.

"Hay là… ăn bít tết?" Chí Viễn hỏi.

"Ăn đồ nướng! Chúng tự nướng!" Lâm Thanh Bình bóp mũi Chí Viễn, "Đợi chút nữa chúng sẽ rủ Chị Triệu cùng mua đồ."

"Vâng!" Chí Viễn .

"Vui thế ?" Lâm Thanh Bình cũng theo.

"Ừ." Chí Viễn gật đầu, bởi vì món quà tặng thích, và cũng bởi vì đoán đúng một chuyện, "Mẹ, con món ăn thích nhất là bít tết."

Lâm Thanh Bình: ???

Sao đột nhiên nhảy sang chuyện ?

"Con cũng , món ngọt thích nhất là sữa trứng kép."

Lâm Thanh Bình hiểu , đây là đang nhắm phát ngôn của Lương Gia Kỳ hôm đó đây…

"Mẹ, món ăn thích nhất, là món nhà tự , ví dụ như, con cừu nguyên con chúng tự nướng, món ngọt thích nhất, là sữa tự , nhưng sợ béo, dám uống."

"Ừ…" Lâm Thanh Bình nhẹ nhàng búng trán bé, "Con nhiều thế nhỉ!"

"Con chính là mà!" Chí Viễn còn trợn mắt, "Còn nữa, vốn sợ bóng tối, lúc con còn nhỏ là lừa con đó!"

"C.h.ế.t…" Lâm Thanh Bình , "Nói như thể con lớn !"

"Con chính là lớn mà!" Chí Viễn còn khá tự hào.

"Vậy con xem, sợ gì?"

Chí Viễn nghĩ nghĩ, "Thứ sợ chắc cũng khá nhiều, nhưng sợ nhất cái gì… thì bố Cố ."

Lâm Thanh Bình trừng mắt bé, "Cái cũng thể kéo sang bố Cố của con ?"

Phải rằng, tối hôm đó, Cố Quân Thành căn bản trả lời câu hỏi !

"Đương nhiên !" Chí Viễn nhíu mày, "Con hỏi bố Cố , rốt cuộc ông sợ nhất cái gì , ."

"Hử?" Lâm Thanh Bình chờ tiếp.

 

Loading...