Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 307: Tôi Ngủ Dưới Đất
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:46:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Quân Thành...
Anh luôn xuất hiện bất ngờ như ...
Người biến mất mấy tháng trời, giờ một nữa xuất hiện trong tầm mắt cô.
Vốn da đen, giờ còn đen hơn .
Không mấy tháng qua gì, đen đến mức ửng đỏ, tai, cổ, mặt đều cháy nắng tróc da.
Người cũng gầy hơn.
Gầy hơn nhưng trông càng tinh gọn, cơ bắp đây vì thương và dưỡng bệnh nên lỏng lẻo, giờ đây đều căng cứng , cánh tay che chắn bởi ống tay áo ngắn, cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy sức mạnh.
Giờ cô mới rõ, lý do tóc cô giải cứu khỏi tay Lưu Đống, là bởi nãy Cố Quân Thành tới, là một chưởng một cái vặn, trực tiếp khiến cánh tay Lưu Đống trật khớp.
Cánh tay Lưu Đống giờ dùng sức, buông thõng xuống, đau đến nhe răng nhe lợi.
Lưu Đống lúc nãy còn hống hách, thực lực tuyệt đối, đành thu vũ hí, dám động đậy nữa, chỉ miệng vẫn ngừng gào thét, "Chung Hiểu Hiểu! Mày chạy đây cho tao! Tự đây!"
Hạng như , chính là kiểu ức h.i.ế.p kẻ yếu sợ kẻ mạnh như , Cố Quân Thành xuất hiện, Lưu Đống dám bắt nạt khác nữa, chỉ dám tiếp tục quát tháo vợ .
Chung Hiểu Hiểu vốn vẫn luôn Lâm Thanh Bình che chở phía , thấy tiếng gầm của Lưu Đống, kìm mà run lên, chậm rãi định bước .
Lâm Thanh Bình kéo cô phía , "Đi ? Đừng !"
Lời của Lâm Thanh Bình càng khiến Chung Hiểu Hiểu run lên, ánh mắt hoảng loạn, như chú thỏ non ch.ó săn dọa, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ:... ... thể ? Vậy Lưu Đống càng tức giận hơn ?
Cố Quân Thành chắn mặt Lâm Thanh Bình và Chung Hiểu Hiểu, so với chiều cao của hai họ, Cố Quân Thành che khuất họ.
"Về ." Cố Quân Thành khẽ.
Lâm Thanh Bình nắm tay Chung Hiểu Hiểu bước , Lưu Đống tru lên một tiếng, "Chung Hiểu Hiểu!"
Chung Hiểu Hiểu run rẩy, nhất quyết chịu nữa, mặt Lâm Thanh Bình lóc lắc đầu, "Không , em thể ..."
"Em sợ cái gì chứ!" Lúc Lâm Thanh Bình cuối cùng cũng hiểu — Chung Hiểu Hiểu từ đến nay vẫn luôn dối! Như mà cũng gọi là tình cảm giữa hai ?
Chung Hiểu Hiểu nước mắt ngừng rơi, "Anh ... sẽ tức giận! Thật mà! Anh sẽ tức giận!"
"Anh tức giận thì chứ?" Lâm Thanh Bình nhịn lớn tiếng, "Cứ để tức!"
"Sẽ... sẽ..." Chung Hiểu Hiểu từng nghĩ tới, đời khả năng " thể để Lưu Đống tức giận", thể quan tâm khi Lưu Đống tức giận chứ? Lưu Đống tức giận đáng sợ, đáng sợ!
Lâm Thanh Bình kéo cô kiên quyết bước về nhà, "Hôm nay, em cứ xem, lời , sẽ gì!"
"Chung Hiểu Hiểu! Tao cảnh cáo em cuối, chạy đây cho tao!" Lưu Đống gầm lên ở phía , mặt mày tái mét.
Chung Hiểu Hiểu do dự , thấy vẻ mặt giận dữ của Lưu Đống, mà chỉ thấy lưng rộng của Cố Quân Thành.
Cố Quân Thành luôn che chắn phía hai họ, theo cùng họ.
Hà Tân và Cung Tĩnh thấy , cũng theo phía họ, ngăn cách con đường giữa Lưu Đống và Chung Hiểu Hiểu.
Được hộ tống suốt quãng đường, Chung Hiểu Hiểu rốt cuộc cũng tới nhà Lâm Thanh Bình, nhưng dù an , cô vẫn yên.
"Em cứ yên tâm ở đây!" Lâm Thanh Bình đưa cho cô một ly nước, để cô trấn tĩnh, dọn dẹp phòng của Thanh Vân, chuẩn cho Chung Hiểu Hiểu ở.
Hà Tân và Cung Tĩnh ở lầu an ủi Chung Hiểu Hiểu.
Khi Lâm Thanh Bình dọn dẹp phòng xong xuống lầu, Chung Hiểu Hiểu bình tĩnh hơn nhiều, Hà Tân và Cung Tĩnh thấy , liền cáo từ Lâm Thanh Bình, ở chỗ Lâm Thanh Bình, Chung Hiểu Hiểu an .
Chung Hiểu Hiểu lấm lem bụi đất, tóc tai cũng rối bù.
Lâm Thanh Bình lấy quần áo trong ngoài mặc bao giờ đưa cho cô , bảo cô tắm gội, quần áo bẩn .
Chung Hiểu Hiểu tới đây , cảm ơn Lâm Thanh Bình, theo sự dẫn dắt của Lâm Thanh Bình phòng tắm.
Từ lúc bước nhà đến giờ, Cố Quân Thành vẫn luôn ghế, một lời nào, sắc mặt nghiêm nghị.
Lâm Thanh Bình bước , cách ba mét, hai im lặng .
Lâm Thanh Bình trong lòng chất chứa quá nhiều, quá nhiều lời , cũng chất chứa quá nhiều, quá nhiều tức giận, nhưng lúc , cô im lặng, những bế tắc, nên do cô phá vỡ.
Cuối cùng, vẫn là Cố Quân Thành lên tiếng , " ở đây, phòng khi Lưu Đống tìm tới, các cô khó đối phó."
"Anh..."
"Còn nữa..."
Lâm Thanh Bình định , ngắt lời.
Anh , "Còn nữa, chuyện nhàn hạ cô nhúng tay , thế nào để giải quyết tới cùng, lên kế hoạch cẩn thận, thì bạn cùng phòng của cô về, chỉ khổ hơn."
Lâm Thanh Bình hít một thật sâu.
Cô , với tính cách của Chung Hiểu Hiểu như , nếu kéo cô khỏi vũng lầy triệt để, , sẽ vĩnh viễn ngày nào thấy ánh sáng.
"Có một việc ." Đã chuyện, cô cũng sẵn sàng chuyện nghiêm túc, "Anh xem là tự , giúp ."
"Nói ." Anh hề do dự, ngắn gọn.
"Bình! Bình! Thành tử!"
Lâm Thanh Bình hết lời, thấy bên ngoài tiếng gọi quen thuộc gọi cô và Cố Quân Thành.
Lâm Thanh Bình nhíu mày, , Cố Quân Thành cũng nhíu mày.
Là chồng cô Lưu Phân tới...
Cố Quân Thành rõ ràng cũng .
Cố Quân Thành liếc sắc mặt Lâm Thanh Bình, " mở cửa nhé?"
Lâm Thanh Bình trừng mắt , gì.
Anh liền dậy, mở cửa, chỉ thấy ngoài sân, quả nhiên là bố , vác theo bao lớn túi nhỏ, nhón chân trong.
Thấy xuất hiện, vui mừng khôn xiết, "Thành tử! Mẹ bảo là đúng chỗ mà, bố còn bảo tìm nhầm! Mau! Mau! Mở cửa!"
Cố Quân Thành nhíu mày bước tới, mở cửa, đỡ lấy bao lớn túi nhỏ từ tay , "Hai tới gì ?"
"Ôi, mấy năm các con về quê ăn Tết, bố các con ở đây sống thế nào, trong lòng sốt ruột, thế tới xem các con ?" Lưu Phân bước .
Cố Quân Thành thấy Lâm Thanh Bình ở cửa sổ, đầu căng, ho khan hai tiếng, "Mẹ, thì, con dẫn hai tới nhà chị con ở?"
"Cứ ở đây!" Quan niệm quê nhà trong lòng Lưu Phân ăn sâu, con gái thăm chồng, nhà trống , nhà con gái chủ nhân, bà tới ở thành ? Hơn nữa, nhà con trai ngay ở đây.
Cố Quân Thành nữa, đỡ lấy đồ trong tay bố, "Hai tới, nhà cần gặt lúa ?"
"Gặt! Năm nay giao hết cho nhà , nhà họ nhiều nhân khẩu, bố tới thăm các con." Lưu Phân tới cửa nhà.
"Hai tìm tới đây bằng cách nào ?" Cố Quân Thành cũng phục hai cụ, chữ mấy cái, cũng mấy khỏi huyện.
Lưu Phân lấy từ trong túi một phong bì, "Nhờ Bí thư Chi bộ mua vé tàu, cứ theo địa chỉ mà hỏi đường thôi!"
Thôi ...
Cố Quân Thành và bố cùng ở cửa, ánh mắt cầu khẩn Lâm Thanh Bình.
Lâm Thanh Bình hừ một tiếng, cho một cái liếc mắt trắng.
Lưu Phân thì nhiệt tình lắm, "Bình! Cháu cũng ở nhà ! Lần gửi dưa muối ăn hết ? Lần , mang cho cháu nhiều lắm, mấy hôm nắng , phơi đậu cà, đều khô nhất, ngon nhất!"
Lâm Thanh Bình nỡ đập đang tươi , khẽ mỉm , "Vâng, ăn hết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-307-toi-ngu-duoi-dat.html.]
"Vậy đúng lúc quá!" Lưu Phân bảo Cố Quân Thành dỡ hết bao tải xuống, bên trong là đặc sản quê, bốn bao tải lớn, "Những thứ , đủ cháu ăn một thời gian , chia cho hàng xóm láng giềng, cùng mấy đứa bạn học gì đó của cháu nữa."
Phong tục quê, món gì ngon, đều chia cho họ hàng bạn bè một ít.
Đang , Chung Hiểu Hiểu tắm xong bước , thấy nhà họ hàng tới, Cố Quân Thành còn gọi bố , lập tức ngại ngùng, định cáo từ Lâm Thanh Bình.
Rõ ràng nhỏ, Lưu Phân thấy, vội , "Cháu là bạn học của Bình ? Vậy ! Làm gì chuyện bọn bác tới, cháu ? Cứ ở đây, ở đây, nhà rộng lắm! Ở mà!"
Chung Hiểu Hiểu do dự, Lâm Thanh Bình thì Lưu Phân thật lòng, bởi vì làng quê đều nhiệt tình hiếu khách như , nhà ai họ hàng tới ở nổi, đều thể sang nhà hàng xóm ngủ nhờ, huống chi, ngày xưa học sinh thành phố về quê, cũng đều ở nhà bà con.
Nếu là vài chục năm , lẽ giới trẻ sẽ cảm thấy đây là ranh giới, nhưng ở quê thời kỳ , bà con đều như .
, đây là nhà cô!
Ánh mắt phẫn nộ của cô liếc về phía Cố Quân Thành.
Cố Quân Thành "ho khan" hai tiếng, "Bố, , hai nghỉ ngơi chút , con mua ít thức ăn."
"Ừ! Đi !" Lưu Phân lúc trong lòng vui mừng, cũng nghĩ tới chuyện mua thức ăn việc đàn ông nên nữa.
Cố Quân Thành hiệu cho Lâm Thanh Bình.
"Làm gì? Có gì thì ." Lâm Thanh Bình cố tình cho thể diện.
Cố Quân Thành:...
Những chuyện dùng ánh mắt để hiệu, thể thẳng đám đông ?
Lâm Thanh Bình liếc mắt, rõ ràng là bộ mặt hợp tác.
"Lâm Thanh Bình, cô đây một chút, mua thức ăn gì, chúng cùng xem nhé." Mắt Cố Quân Thành chớp gần què.
Lâm Thanh Bình lạnh lùng thầm, "Cố Quân Thành, mắt ? Bị co giật ?"
Cố Quân Thành:...
, dù Lâm Thanh Bình giả điếc giả câm, châm chọc lạnh lùng thế nào, cô vẫn bước tới.
Ra tới sân, Cố Quân Thành thành khẩn với cô, "Lần phiền cô , bố chịu tới nhà chị ở, coi như nợ cô, trả tiền thuê nhà cho cô."
Lâm Thanh Bình nhướng mày, "Cố Quân Thành, bố lời nhất ?"
Cố Quân Thành:...
"Anh tiền trả thuê nhà, thà dẫn họ tới nhà trọ ở!" Lâm Thanh Bình mặt lạnh .
"Lâm Thanh Bình." Cố Quân Thanh do dự, "Bố vẫn chúng ly hôn, họ là nông thôn, chuyện ly hôn khó chấp nhận lắm, sức khỏe cũng , phiền cô, diễn một ."
Lâm Thanh Bình trừng mắt , "Diễn một ? Đừng lấy cớ với , Cố Quân Thành, thì ? Sau họ hỏi thì thế nào? Lẽ nào diễn với cả đời? Vậy thì tuổi thanh xuân của tiêu tan hết! còn lấy chồng nữa!"
"Lâm Thanh Bình!"
Vừa dứt lời, cô thấy Cố Quân Thành quát nhẹ.
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt của một nào đó đen như chảo.
"Đừng giận nữa, vốn đen, giận nữa, rơi đống than cũng tìm thấy !" Lâm Thanh Bình thong thả .
Sắc mặt Cố Quân Thành dịu xuống chút, "Chỉ thôi, ... về đơn vị, nhiều cớ, coi như nợ cô, cô bảo gì cũng ."
Lâm Thanh Bình liếc mắt, lẩm bẩm, " cần gì chứ? Bản chồng ? Phải dựa , chồng cũ, để gì?"
Cảm thấy đỉnh đầu gió lạnh lùa, cô hừ một tiếng, nhà.
Cố Quân Thành cũng theo về.
Lưu Phân còn ngạc nhiên, "Hai đứa mua thức ăn ? Về nhanh thế?"
"À, Bình bảo trong nhà thức ăn , cần mua." Cố Quân Thành qua loa.
Trong nhà đúng là thức ăn, nhưng Lâm Thanh Bình động tay.
Lưu Phân là yên, thức ăn, liền bếp bắt tay việc.
Chung Hiểu Hiểu cảm thấy ăn sẵn ngại, dậy bếp giúp, Lưu Phân đuổi .
"Ở cần cháu giúp? Cháu là khách, nhanh nhanh ! Bình, cháu chuyện với bạn ."
Thế là, Lâm Thanh Bình chính đáng bếp.
Trời tối hẳn, Cố Hữu Liên và Chị Triệu dẫn hai đứa trẻ về, gặp hai cụ nhà họ Cố, một phen náo nhiệt và kinh hỉ.
Cố Hữu Liên và Tiểu Mạch ngày mai thăm Đỗ Căn, chuyện với bố một hồi lâu mới cùng Chị Triệu dẫn Tiểu Mạch qua, thế là, Chung Hiểu Hiểu ngủ phòng Thanh Vân, hai cụ ngủ phòng Chị Triệu, cả nhà nghỉ ngơi.
Lâm Thanh Bình tuần thi cử khá mệt, hôm nay đối đầu với Lưu Đống, tắm rửa xong, liền chui chăn.
Vừa xuống, Cố Quân Thành đẩy cửa bước .
"Anh gì?" Lâm Thanh Bình cảnh giác.
"Ngủ chứ ." Anh trả lời đương nhiên.
"Anh ngủ với Chí Viễn!" Lâm Thanh Bình tức giận.
Vân Vũ
Anh thuần thục lấy chăn từ tủ , "Bố ở nhà, ngủ với Chí Viễn, họ nghi ngờ ?"
"Không , Cố Quân Thành, cái gì cũng nhớ, vị trí chăn màn thì nhớ ?" Lâm Thanh Bình lạnh lùng hỏi.
Cố Quân Thành khựng , "Chăn màn chẳng đều ở trong tủ ?"
Lâm Thanh Bình tức đến nỗi bật xuống, , bỗng nhiên phát hiện một chuyện: Anh mặc quần áo! Quần áo sạch!
"Không , Cố Quân Thành, quần áo lấy ở ?" Cô nhớ dọn sạch đồ đạc của .
" lấy từ nhà chị !"
Lâm Thanh Bình:...
Được, gì cũng lý!
"Sao ?" Cố Quân Thành trải chăn xuống đất, trải chỉnh tề, "Yên tâm , ngủ đất, ảnh hưởng đến cô ."
"Sao ảnh hưởng?" Lâm Thanh Bình nghiến răng đáp.
"Có ảnh hưởng gì?" Anh xuống đất.
Lâm Thanh Bình ngửa, xì một tiếng, "Cố Quân Thành, thực sự, nghi ngờ , là lấy cớ bố , cố ý ở đây chứ?"
Chỉ thấy nhắm mắt, giọng thong thả, "Làm gì chuyện đó? Cô nghĩ nhiều , bố , lập tức ."
Lâm Thanh Bình:...
"Được!" Lâm Thanh Bình trong lòng tức chịu nổi, "Lúc , nhớ mang hết đồ của theo! Một sợi tóc cũng đừng để ! Kẻo chồng của thấy vui!"
Vừa dứt lời, thấy một tiếng oàng, bật dậy, kéo theo cái ghế bên cạnh.
Lâm Thanh Bình mắt lạnh , chỉ thấy cũng trừng mắt cô, trong mắt thâm thúy khó lường.
Rồi, dậy, hai bước, tới bên giường.
Lâm Thanh Bình thấy tín hiệu nguy hiểm trong mắt , bản năng nắm chặt chăn, "Anh... gì?"