Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 330: Có Đau Không?

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:46:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phản ứng đầu tiên của Lâm Thanh Bình là che và chống cự.

“Để xem! Đều thành thế ! Em nghĩ là loại cầm thú bằng ?” Anh nắm lấy tay cô, chỗ thương của cô, nhíu mày, trong giọng thoáng vẻ bất lực, “Lâm Thanh Bình, thật nên gì với em nữa. Có đau ?”

“Không cử động thì đau.” Cô thật. Cứ yên như , cọ xát thì vẫn đau.

“Vẫn còn ngoan cố.” Chân mày nhíu chặt hơn.

Da cô trắng, ánh đèn càng sáng lóa mắt. Lúc khi tỳ vết, nó vốn là thứ quen thuộc, nhưng lúc , nó cọ xát đến đỏ ửng, hai bên đều trầy mất một mảng da lớn, lộ cả thịt , trông thật sự thương tâm.

Cô tự xử lý , nhưng băng gạc xê dịch, t.h.u.ố.c bôi đó càng khiến vết thương trông thêm dữ dằn, quan trọng nhất là, do băng gạc di chuyển, băng dính dính thẳng vết thương

Sao mà đau cho !?

Ngoài , bộ phần đùi trong đều thoáng ẩn hiện màu xanh thâm, chắc chắn ngày mai sẽ bầm tím mất!

“Nằm yên đừng cử động!” Giọng mang theo sắc thái lệnh, xong liền ngoài.

Lâm Thanh Bình dựa lưng chiếc chăn bông mềm mại phía , chỗ đúng là thấy đau.

, như thế trông thật mắt chút nào, nhỡ Chung Hiểu Hiểu về, lũ trẻ chạy , thì ngại c.h.ế.t ?

Cô nghĩ, vẫn dậy, lấy thứ gì đó che mới .

với lấy chiếc chăn ở cuối giường, hai tay chống giường dậy, với tay , thế nhưng, mới đưa tay , cửa mở, Cố Quân Thành về, trong tay cầm một đống đồ.

Vừa bước , ánh mắt đầu tiên của thấy cô chịu yên!

“Lâm Thanh Bình!” Anh đặt đồ trong tay xuống, đỡ vai cô xuống, “Bị thương mà cũng chịu yên, rốt cuộc em đến lúc nào mới chịu ngoan ngoãn một chút? Em tự xem , em tự xem , đều thương thành cái dáng gì hả?”

Lâm Thanh Bình thực sự cảm thấy đang phóng đại.

Không sai, hôm nay cô đúng là thương một chút, và cũng thực sự khá đau, nhưng chút thương tích đối với bọn họ căn bản chẳng là gì ? Đừng khác, ngay chính bản , nào thương mà chín c.h.ế.t một sinh trở về?

, cần phóng đại như ?

Anh nhẹ nhàng bóc miếng băng gạc lỏng lẻo của cô , mỗi bóc một chút, hỏi cô một câu, “Có đau ?”

Đương nhiên là đau chứ!

cô nhịn .

Vân Vũ

Cho đến khi hỏi gần mười , cuối cùng cô cũng nhịn nổi nữa, rên lên, “Anh nhanh một chút ? Đau dài bằng đau ngắn!”

Cứ bóc từng chút một như , mới thật là hành hạ đây !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-330-co-dau-khong.html.]

Cố Quân Thành: …

Tay dùng lực một cái, x.é to.ạc miếng băng gạc cùng với băng dính, khiến Lâm Thanh Bình đau đến mức méo cả mặt, thực sự nhịn nổi, tuy thốt tiếng, nhưng nước mắt giàn giụa.

“Được , , sắp hết đau .” Anh nhẹ nhàng thổi vết thương cho cô, hiếm thấy giọng cuối cùng cũng còn là âm lượng như hô khẩu hiệu nữa, mà dịu dàng.

Nhìn thấy biểu cảm mặt cô cuối cùng cũng còn dữ dội nữa, là cô đỡ hơn, “Anh bắt đầu xử lý nhé, thể đau một chút, em cố chịu một chút.”

“Lại còn xử lý nữa hả? Vậy thôi , em nữa…” Cô chỉ chỗ thương của , “Chẳng vẫn còn t.h.u.ố.c ở đây ?”

“Bị dính hết ! Chỗ , còn cả chỗ , băng dính kéo rách thêm nhiều chỗ, .” Anh tiên xoa một loại dầu t.h.u.ố.c gì đó rõ lên tay, “Em đúng là giỏi thật đấy, Lâm Thanh Bình, phụ nữ độc lập đúng ? Phụ nữ thể chống đỡ nửa bầu trời, em đây là chống đỡ cả bầu trời ! Bị thương thành thế cũng với một tiếng, em đúng là giỏi!”

Vừa “em đúng là giỏi” thì tay, chạm vết thương của cô, chỉ xoa những chỗ thâm xanh khác đùi cô.

Khi xoa, cho dầu t.h.u.ố.c thấm , nên tay nặng, Lâm Thanh Bình kêu lên, “Đau, đau c.h.ế.t , đừng xoa nữa, Cố Quân Thành, đừng xoa nữa…”

Cố Quân Thành căn bản thèm để ý đến cô, tiếp tục xoa.

Dần dần, Lâm Thanh Bình cảm thấy da chân nóng lên, lẽ là , cảm giác đau đớn cũng còn rõ rệt nữa, nhưng đầu mũi, khóe mắt, đuôi mắt đều đỏ lên vì đau, trong mắt càng ẩn chứa ánh nước.

“Bây giờ thì đau , chiều nay khi cưỡi ngựa thì…” Cố Quân Thành vốn định mắng cô, nhưng ngẩng đầu thấy dáng vẻ tội nghiệp của cô, liền im miệng, tiếp tục lấy t.h.u.ố.c và băng gạc.

Trước tiên, rửa sạch và sát trùng chỗ trầy da cho cô, t.h.u.ố.c kích thích vết thương, khiến Lâm Thanh Bình đau đến mức trực tiếp bóp cánh tay Cố Quân Thành.

“Anh cố ý đúng ?” Lâm Thanh Bình cảm thấy, lúc đau hơn nhiều so với lúc tự xử lý!

Cố Quân Thành thèm để ý đến cô, mặc kệ cô bóp, động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng rửa sạch cho cô, đó bôi thuốc, cuối cùng, dùng băng gạc bó vết thương cho cô, dùng băng dính y tế quấn quanh chân cô, quấn nhiều vòng, cố định băng gạc.

“Được , băng gạc sẽ xê dịch nữa.” Anh cúi , nâng đầu cô dậy, lấy chiếc chăn mà cô đang gối , trải , đắp lên chân cho cô, đỡ cô xuống, “Bây giờ xem nào, còn đau ?”

Lâm Thanh Bình lúc nãy đau đến mức cả ngũ quan mặt đều nhăn , lúc đúng là dễ chịu, nhưng vết nước mắt ở khóe mắt vẫn còn.

Cô cũng gì, chỉ cảm thấy đầu chìm chiếc gối mềm mại, vô cùng thoải mái.

Cố Quân Thành dặn dò cô, “Thời tiết nóng, băng gạc bó liên tục, nếu sẽ thoát khí, còn nhiễm trùng nữa, khi nào gần khỏi thì tháo , ở nhà nghỉ ngơi nhiều, để vết thương thoáng khí, đừng vì ngoài vất vả mà cứ bó băng gạc mãi.”

Cô kéo chăn lên, cúi mắt, gì.

“Giận hả? Làm em đau ?” Anh dùng ngón tay lau vết ướt mờ nhạt ở khóe mắt cô, “Anh cố ý em đau chứ? Vết thương của em, khử trùng thôi! Anh , em nhớ ?”

Khi thấy Lâm Thanh Bình sắp kéo chăn lên đầu che mặt , lập tức kéo chăn xuống, “Trời nóng thế , nóng ?”

Anh ấn chặt chăn, “Sáng mai , tự em nhớ lời , vết thương bịt kín, ở nhà nghỉ ngơi nhiều, khi khỏi hẳn, đừng ngoài, để khỏi cọ xát trầy da …”

 

Loading...