Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 335: Mạng sống của anh là do em cứu, sao em có thể để người khác bắt nạt anh

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:46:53
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gương mặt to lớn của chồm thẳng đến mặt cô. "Cứ đập ."

Lâm Thanh Bình ôm chiếc bình hoa trong lòng, trừng mắt đôi mắt đen láy, sáng rỡ ánh đèn pin của , chiếc bình hoa , thật sự nỡ đập xuống...

Vân Vũ

Cố Quân Thành lấy chiếc bình hoa từ tay cô. "Có ngã đau ?"

Vừa , bế cô lên. "Lớn đầu to xác , lúc nào cũng chỗ thương chỗ đau. Bức thư để lúc , em xem ?"

Thư gì? Lá thư cho chính ?

Lâm Thanh Bình thèm đáp.

Anh bế cô bước lên lầu, trong bóng tối vẫn bước vững vàng, cho đến khi đặt cô trở giường.

"Nằm yên đừng động đậy, kiểm tra mạch điện." Anh đầu xuống.

Hóa , lúc nãy đang tìm dụng cụ trong ngăn kéo.

Con , rốt cuộc trong những lúc ai để dựa , sẽ sống thành dạng gì cũng thể .

Kỳ thực, cô cũng sửa mạch điện, là học từ kiếp , trong những lúc bất đắc dĩ, tạm thời tìm thấy thợ điện, đành tự học, cũng thể xử lý một vấn đề đơn giản.

tiếp tục giường, mà ngoài cầu thang, bước .

Đèn đường bên ngoài vẫn sáng, chiếu xuống cửa sổ phòng cô một ánh sáng nhạt.

Cầu d.a.o tổng của nhà cô ở ngay cạnh cửa sổ, cô thể thấy nửa đang kiểm tra mạch điện ở đó.

Mấy phút , đèn trong nhà bật sáng trưng, từ bên ngoài bước , thấy cô đang cầu thang, chút bất lực, đặt dụng cụ trong tay xuống, nhanh chóng bước lên lầu. "Sao yên?"

"Tại em yên?" Lâm Thanh Bình cảm thấy đúng là vô cùng khó hiểu.

Ánh mắt Cố Quân Thành đáp xuống chân cô.

Lâm Thanh Bình cũng phục luôn. "Em thương !"

Tưởng cô ngã đau, trách nhắc tới cái thư gì đó!

"Cố Quân Thành, trong mắt , em là đồ bằng giấy chắc?" Cô liếc mắt đưa tình một cái.

"Chẳng lẽ ?" Anh từ xuống liếc cô một lượt. "Lần nào gặp em chẳng thấy em thương?"

Lâm Thanh Bình đều câu của đến từ ! Nói thì , mới là mỗi trở về đều là thương! Những vết sẹo , nhiều đến mức cứ như cả ghép từng mảnh.

Nghĩ đến câu , cô bước phòng bật quạt, tạm thời cũng ngủ , giường thổi quạt, trong đầu nghĩ lung tung đủ thứ chuyện, ánh sáng ngoài cửa tối sầm , bước .

Vừa tắm xong, mặc áo.

Hình ảnh so sánh cô nghĩ trong đầu nổi lên: Vết sẹo chi chít, cả như ghép từng mảnh.

"Sao chạy đến đây ngủ?" Giọng điệu của cô khác gì .

Anh thuần thục trải chiếu đất, xuống. "Nhà chị gái , cả nhà Đỗ Căn đều đến ?"

"Sao ? Anh qua đó ?"

"Ừ, quần áo của họ phơi trong sân."

Mặc dù bật quạt, vẫn nóng.

Anh đất cũng đắp gì, Lâm Thanh Bình chỉ cần liếc mắt là thể thấy những vết thương mới cũ .

"Cố Quân Thành! Anh đắp chăn !" Cô .

Anh cúi đầu , thấy những vết sẹo gớm ghiếc , hẳn là so với cuối cùng mặc áo mặt cô nhiều thêm hai vết.

Anh tùy ý kéo chăn lên đắp. "Em cần lo, sắt."

Lâm Thanh Bình "hừ" lạnh một tiếng. "Ai lo cho , em thấy sợ!"

Ánh mắt Cố Quân Thành lập tức đảo qua cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-335-mang-song-cua-anh-la-do-em-cuu-sao-em-co-the-de-nguoi-khac-bat-nat-anh.html.]

"Những quen gặp , sẽ sợ hãi thế nào đây! Vừa hung dữ độc ác!" Lâm Thanh Bình tránh ánh mắt của .

Anh khẽ nheo mắt , đột nhiên nghĩ tới điều gì đó. "Lâm Thanh Bình, em từng gặp ?"

"Thật là kỳ lạ! Đừng với em là nhớ chuyện gì nữa chứ?" Lâm Thanh Bình vẻ dậy. "Có cần em tìm Trần Hạ về ?"

Cố Quân Thành lập tức xịu xuống. "Đừng nhắc tới những chuyện đó nữa. Ý là, khi chúng kết hôn, em từng gặp ? Nếu em ?"

Đương nhiên là gặp .

Kỳ thực, chính là lâu khi nhà Cố Quân Thành đến hỏi cưới, cô thấy đ.á.n.h , và chính là ngày hôm đó phiên chợ ở hương, ba gã đàn ông thôn Lâm Gia đ.á.n.h đến mức thật sự thể là mò kim đáy bể, cô trốn ở chỗ vắng vẻ thấy rõ mồn một.

Anh thật sự hung, đ.á.n.h cũng độc, ba đ.á.n.h một .

Kết quả, một hung dữ như , nhà đến hỏi cưới.

Thật sự cô sợ hết hồn, lúc đó sống c.h.ế.t gả cũng nguyên nhân , một hung hãn như , một đen thui như , đ.á.n.h vợ ?

Nửa đêm ngủ , rảnh cũng là rảnh, Lâm Thanh Bình kể chuyện cũ với . "Em sợ trong tay , em sống nổi một năm."

Trong thôn, cô thật sự vợ nhà ai ngày nào cũng đánh, cùng chịu nổi nhảy sông.

Cố Quân Thành câu của cô chặn , mãi nên lời.

Một lúc lâu , mới một câu. "Mấy đó, lẽ nào đáng đánh?"

Tại đáng đánh?

Kỳ thực, chuyện đó xa xôi, xa xôi .

Xa đến cách mấy chục năm, hai đời , xa đến mức cô kỳ thực cũng nhớ rõ lắm.

"Lẽ nào, em nên mấy đó tại đánh?" Lâm Thanh Bình nhíu mày, nhất thời nghĩ , thật sự là chuyện quá xa xôi.

Cố Quân Thành khẽ nhạt, gì.

Lâm Thanh Bình liền vắt óc suy nghĩ.

Mấy đó cô đều quen, là mấy tên vô trong thôn Lâm Gia miệng lưỡi đặc biệt đểu, thích dùng lời chiếm tiện nghi của các chị em phụ nữ.

Lúc đó, Vu Thành Trí trở về thành phố, cô cả ngày hoảng hốt, như mất thứ gì.

Trong thôn liền những lời đồn về cô, đủ thứ lời khó , còn cô và Vu Thành Trí sớm ngủ với , cô còn là con gái trong trắng nữa.

Hôm đó chợ, chính là mấy chặn giữa đường, để ý qua , mấy lời tục tĩu mặt cô, bắt cô chơi với bọn họ.

chịu, còn mắng bọn họ một trận, mấy đó tức giận, liền còn trong trắng với Vu Thành Trí, trong thôn ai cũng , cô thể gả cho ai nữa, mấy em bọn họ chê cô, chỉ cần cô chơi với bọn họ, bọn họ sẽ cho cô thỏa mãn vị đàn ông yêu thương, vân vân.

Tóm , lời lẽ ô uế, khiến phát ghét.

Lâm Thanh Bình lúc đó tính tình cũng bướng bỉnh, bên cạnh chính là quán ăn quốc doanh của trấn, bếp than đun một nồi nước nóng lớn dùng để nấu mì, cô bưng lên là tạt bọn họ, tạt xong liền chạy mất.

Một mạch chạy đến chỗ , trốn một cửa sổ tuyên truyền lớn mà .

Khóc cho tâm sự thiếu nữ mới chớm nở kịp nở hoa của , cho danh tiếng của đồn đại như .

Khóc một lúc, một trận tiếng bước chân gấp gáp thu hút.

Cô trốn cửa sổ tuyên truyền , chỉ thấy mấy chạy cuống cuồng tới, mà một đàn ông bay lên đá ngã một tên, một cú lộn nhào, trực tiếp chặn mặt bọn họ...

Sau đó, chính là cảnh Cố Quân Thành đ.á.n.h cho bọn họ một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t mà cô nhớ rõ.

Kỳ thực, lúc đó trong lòng cô vui, mấy tên khốn nạn , rốt cuộc cũng dạy dỗ.

tại đánh, cô , chỉ nhớ mấy tên đó kêu cha gọi , còn dáng vẻ ngang ngược hoành hành trong thôn.

Đồng thời, sự hung hãn của đàn ông đ.á.n.h , cũng khắc sâu tim cô.

 

Loading...