Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 344: Em Sợ Lạnh

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:47:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi ngang qua nhà Lâm Thanh Bình, Tiểu Mạch thấy ánh đèn trong nhà, bỗng nhiên từ sinh sức mạnh, sức giật thoát tay bà nội, chạy trong nhà, hai chữ "dượng mẫu" suýt nữa bật thốt khỏi miệng.

Thế nhưng, rốt cuộc chân ngắn nhỏ, cô bé bà nội từ phía túm lấy, đồng thời, hai chữ "dượng mẫu" còn kịp hét lên, bà nội bịt kín miệng.

Cô bé bà nội lôi với đôi mắt ngấn lệ, cứ ngoảnh đầu ánh đèn trong nhà Lâm Thanh Bình, trong lòng một tiếng đang gào thét: Dượng mẫu, cứu con, dượng mẫu, cứu Tiểu Mạch với!

Thế nhưng, âm thanh thể thốt , Lâm Thanh Bình thể thấy? Nước mắt cô bé từng dòng, từng dòng rơi xuống, thấm ướt mu bàn tay bà nội.

Vừa bước cửa nhà, Đỗ Căn ném cô bé xuống đất, vung tay tát tới, tát mặt, mà là tát gáy, bởi tát mặt sẽ khác thấy dấu vết.

Tiểu Mạch vốn chỉ là một đứa trẻ học lớp hai nhỏ bé, chịu nổi cái tát dữ dội như ? Cả tát ngã nhào xuống đất, tiếng mắng c.h.ử.i hung ác của bà nội vang lên: "Đồ con đĩ nhỏ ăn cháo đá bát! Mẹ mày là con đĩ lớn, mày là con đĩ nhỏ, dám tính kết bè kéo cánh với ngoài nhà oai? Bà xem mày sống nữa !"

Tiểu Mạch rạp đất, sợ hãi run rẩy, đến dám bà nội một cái cũng can đảm, bà nội cô, giống như yêu quái ăn thịt đáng sợ trong những câu chuyện từng ở làng quê ngày .

"Nằm đó gì? Giả c.h.ế.t đấy ? Còn nhanh giặt quần áo!" Bà nội cô bé một cước đá tới, trúng ngay eo.

Cô bé đau đến mức co rúm , căn bản thể dậy , thế nhưng, khi cô kịp hồn, bà nội đá thêm một cước nữa, cú còn đau hơn...

Cô bé sợ bà nội đá , nhịn đau, run rẩy dậy, ngờ rằng, bà nội túm lấy tóc cô bé lôi mạnh , dùng sức bóp ngừng lưng, eo, cánh tay.

Cô bé thực sự đau chịu nổi, nghiến răng nghiến lợi vẫn giữ nước mắt, nước mắt tuôn rơi lã chã, ướt đẫm cả khuôn mặt.

Mẹ Đỗ Căn thấy, túm lấy tóc cô bé, dùng sức đập gáy cô bé góc bàn.

Tiểu Mạch chỉ cảm thấy gáy một cơn đau nhói, thứ gì đó chảy , còn bà nội thì dùng sức nâng cằm cô bé lên, khuôn mặt đầy nước mắt của cô mà mắng "con đĩ nhỏ", "con đĩ nhỏ cho ai xem? Ở đây đàn ông! Đừng bộ dạng hèn hạ đó! Mày đến mấy, thằng hoang Chí Viễn cũng thấy !"

Tiểu Mạch thực sự hiểu những lời , cô bé liên quan gì đến Chí Viễn?

"Được , đừng đ.á.n.h nữa, chảy m.á.u !" Bố Đỗ Căn hiệu cho Đỗ Căn, rốt cuộc cũng là con gái của Đỗ Căn, đ.á.n.h chảy máu, lát nữa Đỗ Căn về dễ giải thích.

Mẹ Đỗ Căn lúc mới phát hiện, đất một vũng máu, trong lòng giật , nhưng tiếng mắng vẫn ngừng, "đồ tiện nhân nhỏ, đồ con đĩ, đồ tốn tiền tốn của" rời khỏi miệng, đó, từ vốc một nắm tro, xoa đại lên đầu cô bé, dùng sức đẩy mạnh một cái, quát lớn: "Cút giặt quần áo! Nhà họ Đỗ chúng nuôi đồ tốn tiền tốn của chỉ ăn ! Con nhà nào chẳng bảy tám tuổi bắt đầu việc, chỉ mày, sinh cái mệnh hèn mọn, còn tiểu thư khuê các!"

Đầu Tiểu Mạch vẫn đau, cũng đau, nhưng cô bé nhịn đau chạy , sợ chạy chậm một bước, đánh.

Bà nội ở phía lau m.á.u đất, còn hung ác cảnh cáo cô bé: "Không với bất kỳ ai nửa lời về chuyện hôm nay! Không thì bà sẽ bắt bố mày ly hôn với mày! Đuổi mày đường! Rồi bán mày cho bọn buôn ! Để mày bao giờ gặp mày nữa! Đi giặt quần áo! Giặt sạch, bà đ.á.n.h c.h.ế.t mày!"

Tiểu Mạch những lời , run lên vì lạnh, lặng lẽ giặt quần áo.

Một chậu lớn quần áo, của bà nội, của ông nội, của bố cô, và cả của phụ nữ quen .

Trên vài bộ quần áo còn vết bẩn nhớp nháp, cô bé là gì, mùi giống nước tiểu hẳn, kinh tởm, còn thối nữa, thế nhưng, nghĩ đến câu "giặt sạch, bà đ.á.n.h c.h.ế.t mày" của bà nội, cô bé nín thở, sức giặt.

Một chậu lớn quần áo, cô bé nhỏ bé giặt lâu, từng cái một mang phơi, nhiều cô bé cảm thấy chóng mặt, thứ mắt đều đang xoay tròn, nhưng cô bé vẫn cố gắng vững, sợ quần áo rơi xuống đất, bà nội sẽ tới đánh.

Cuối cùng cũng giặt xong quần áo, cô bé cũng dọn sạch vết bẩn , chỉ là dám gội đầu, cô bé sờ tóc, thì chảy m.á.u nữa, nhưng tóc dính cứng, cô bé kịp nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy choáng váng dữ dội, vội vàng xong bài tập, ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-344-em-so-lanh.html.]

Cô bé bố về lúc nào.

Vân Vũ

Cố Hữu Liên thực sự mang đồ ăn về cho cô bé, nhưng, Tiểu Mạch ngủ , Cố Hữu Liên gọi mấy tiếng ở cửa phòng đều thấy hồi âm, khẽ mở cửa xem, con gái ngủ yên tĩnh, cũng phiền con bé.

Còn trong phòng Cố Hữu Liên, Đỗ Căn gọi cô, ý tứ trong đó cần rõ.

Nghĩ đến chuyện đó, nghĩ đến Lệ Phân và con với , trong lòng cô vẫn ghét, nhưng, cô nhớ một câu của Đỗ Căn: Ngày tháng vẫn tiếp tục.

Đã ngày tháng vẫn tiếp tục, thì dù bao nhiêu sự ghê tởm cũng khắc phục...

Hôm Tiểu Mạch học, cô bé đội một cái mũ, mũ che nắng.

"Hôm nay đội mũ?" Cố Hữu Liên còn hỏi cô bé như .

Tiểu Mạch chỉ cảm thấy một đôi mắt hung ác đang chằm chằm , cô bé đó là bà nội đang đe dọa .

"Hôm... hôm nay tiết hoạt động, bên ngoài nắng lắm, con đội mũ che nắng." Tiểu Mạch nhỏ.

Mẹ Đỗ Căn cũng vội : "Che kỹ , thấy con gái trong thành phố đều trắng trẻo sạch sẽ, xinh lắm, như ở quê chúng , ngày ngày đầu đội trời nắng xuống ruộng, đứa nào đứa nấy đen thui."

Cố Hữu Liên liền gì nữa.

Lại là Đỗ Căn đưa cô bé học, Tiểu Mạch theo , suốt đường đều choáng váng, cố gắng lắm mới đến trường, bước lớp, xuống chỗ của , cô bé chỉ cảm thấy buồn nôn, vội vàng nộp bài tập cho tổ trưởng, rạp xuống nghỉ ngơi.

Chí Viễn thấy còn đặc biệt đến hỏi cô bé chuyện gì, cô bé uể oải : "Không , em... em bộ đến nắng chiếu, nóng một chút."

"Vậy chiều về uống canh đậu xanh , giải nhiệt, uống nước ?" Chí Viễn đưa bình nước của cho cô bé.

Cô bé lắc đầu: "Tớ nghỉ một lát là đỡ thôi."

Giờ học toán, giáo viên đến chữa bài tập về nhà hôm qua, đầu tiên điểm danh chính là "Đỗ Tiểu Mạch", chỉ vì bài tập về nhà hôm qua của cô bé sai hết, chữ còn lung tung loạn xạ.

"Đỗ Tiểu Mạch, em chuyện gì ?" Giáo viên toán hỏi cô bé.

Tiểu Mạch cúi đầu: "Em... hôm qua em khó chịu."

Vừa cô bé khỏe, Chí Viễn liền cô bé.

Giáo viên gần, định sờ trán cô bé, cô bé né tránh: "Thưa cô, , hôm nay em đỡ nhiều ."

"Mặt em nóng đỏ lên , còn đội mũ gì? Trong lớp học bỏ mũ !" Giáo viên .

Tiểu Mạch lắc đầu, đầy hoảng sợ: "Em... em thể bỏ ạ? Thưa cô, em sợ lạnh..."

 

Loading...