Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 345: Một cái tát
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:47:03
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AUn6ybjZTu
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô giáo vốn nghĩ cô bé chỉ cảm hoặc trúng nắng, nên hỏi nữa, cô giáo đưa về nhà đến bệnh viện khám bác sĩ , Tiểu Mạch đều từ chối, chỉ khám , cũng uống t.h.u.ố.c .
Cô giáo ép nữa, chỉ dặn cô bé nếu khỏe thì cứ nghỉ, chuyện gì nhất định tìm cô giáo.
Tiểu Mạch gật đầu, xuống, nhưng cô bé thể cảm nhận ánh mắt của Chí Viễn đang đốt lưng. Đầu cô bé cúi thấp hơn nữa.
Tiết học đó, cả cô bé và Chí Viễn đều tiếp thu gì, ngay cả Tiểu Viên cũng thường xuyên ngoái cô.
Vừa hết tiết, Chí Viễn và Tiểu Viên vây lấy cô.
Đối mặt với những câu hỏi của Chí Viễn và Tiểu Viên, Tiểu Mạch đỏ mặt, đầu cúi gầm.
Thực , cô bé .
Cô bé chỉ là một đứa trẻ, chịu bao nhiêu là oan ức, bao nhiêu là trận đòn, giờ vẫn còn lảo đảo, đầu cũng đau dữ dội, cô bé yêu thương, ôm lòng, nhưng cô bé thể, thể gì với , bà sẽ nổi giận, sẽ bắt bố đuổi , để đàn bà dọn ở, sẽ bán cô bé cho bọn buôn , bao giờ gặp nữa...
Nghĩ đến những điều , nước mắt cô bé rơi xuống.
Cô bé , nhưng thực sự nhịn nữa.
Nhìn những giọt nước rơi lộp bộp sách, Chí Viễn và Tiểu Viên đều sửng sốt, cũng vô cùng lo lắng.
"Tiểu Mạch! Rốt cuộc em chuyện gì giấu bọn tớ?" Chí Viễn sốt ruột tức giận.
Tiểu Viên cũng cô đầy lo âu, "Tiểu Mạch, em khó chịu lắm ? Khó chịu thì em cứ ."
Tiểu Mạch vốn đang cố gắng kìm nén nước mắt, các bạn , nước mắt càng kìm nữa, bao nỗi buồn tủi dồn nén bấy lâu bỗng bùng phát.
Cô bé ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe hai họ, nghẹn ngào hỏi nhỏ, "Chí Viễn, Tiểu Viên, tiểu... tiểu... là gì? Tiểu... là gì? Đồ tốn cơm tốn gạo là gì? Tại tớ là đồ tốn cơm tốn gạo?"
Câu hỏi khiến Chí Viễn và Tiểu Viên đều c.h.ế.t lặng.
Hai bé , trả lời .
Vân Tiểu Sơn từ lớp bên cạnh chạy , thấy họ đang vây quanh Tiểu Mạch, tưởng gì ngon, trong lòng hậm hực: Có đồ ngon mà mang đến cho ăn! Ta giận đây!
Vân Tiểu Sơn hậm hực chạy tới, định giành đồ ăn, kết quả phát hiện Tiểu Mạch đang , còn Chí Viễn và Tiểu Viên thì đang ngây .
"Hai các ngu ?" Vân Tiểu Sơn vẫy tay mặt họ, "Tiểu Mạch khóa kìa, các quan tâm ? Tiểu Mạch, ai bắt nạt ?"
Chí Viễn khỏi liếc .
Thằng Vân Tiểu Sơn thật kỳ lạ, hồi mẫu giáo, nó quậy với họ tung trời, nhưng cứ lẽo đẽo bám theo họ đ.á.n.h võ, còn tranh đồ ăn nó mang từ nhà đến, ăn xong chê khó ăn, đòi nữa, còn mang những thứ nó thích ăn ở nhà đến trường ăn.
Lên tiểu học còn lạ hơn, Vân Tiểu Sơn cố tình xếp cho nó một lớp khác, học chung với họ, nhưng gã cứ hết giờ là tìm sang, vẫn tranh đồ ăn, đổi những thứ nó ăn với họ.
Chí Viễn và Tiểu Viên lúc cũng mù mờ, liền túm lấy Vân Tiểu Sơn hỏi, "Mấy từ ý nghĩa là gì, ?"
"Biết chứ! Anh hết tất cả!" Vân Tiểu Sơn lập tức đắc ý, cuối cùng cũng kiến thức áp đảo Chí Viễn .
Vân Tiểu Sơn đang định khoe mẽ giảng giải thật kỹ cho hai đứa ngốc , chợt phát hiện, thực , nó cũng ý nghĩa là gì, chỉ là, mỗi về nhà bà ngoại, thỉnh thoảng những lớn nhà bà ngoại thôi...
"Cái ..." Nhìn ánh mắt mong đợi của Chí Viễn và Tiểu Viên, nó cảm thấy hôm nay thế nào cũng mất mặt!
"Vân Tiểu Sơn, rốt cuộc ?" Chí Viễn sốt ruột.
"Biết chứ chứ..." Vân Tiểu Sơn ho khan hai tiếng, "Đại khái... đại khái... cái mấy tiểu tiểu , đều là c.h.ử.i đàn bà hư!"
Còn đàn bà như thế nào là hư thì nó cũng nốt...
"Ừm... Đồ tốn cơm tốn gạo thì tớ ." Cái nó thực sự , "Là c.h.ử.i con gái." Bởi vì nó thường ở nhà bà ngoại, ai đó đẻ đồ tốn cơm tốn gạo .
Nó cũng tò mò, tại những cô bé xinh xắn trong họ hàng là đồ tốn cơm tốn gạo?
Mẹ nó bảo , vì là con gái, con gái là đồ tốn cơm tốn gạo, như nó, là con trai, con trai quý giá lắm!
Chí Viễn xong nắm chặt tay, đầu hỏi Tiểu Mạch, "Có ai c.h.ử.i em ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-345-mot-cai-tat.html.]
Tiểu Mạch hoảng sợ, miệng há . C.h.ế.t ! Bà cho !
Chí Viễn đoán , "Có bà già độc ác nhà em c.h.ử.i em ?"
Đâu chỉ chửi, còn đ.á.n.h nữa...
, thể ... thể...
Tiểu Mạch hoảng hốt lắc đầu, "Không , Chí Viễn, thực sự ..."
Nước mắt sắp rơi xuống, , là vì sốt ruột.
"Em đừng với dì, nhất định đừng với dì!" Tiểu Mạch sốt ruột đến mức sắp thành tiếng.
Chí Viễn hừ một tiếng, "Được, tớ là !" cũng sẽ để cho lão yêu tinh dễ chịu!
"Chí Viễn!" Tiểu Viên hiểu ý, nắm lấy Chí Viễn, "Tính tớ một phần!"
"Các định gì? Tính tớ một phần nữa!" Vân Tiểu Sơn vội vàng .
"Các ..." Tiểu Mạch họ, một luồng ấm áp dâng lên từ đáy lòng, hóa , thế giới vẫn quan tâm đến cô bé, vẫn sẽ bênh vực cô bé.
Cô bé nhịn , dùng tay gạt nước mắt, nhưng, vẫn thể để họ ...
"Chí Viễn, , em thực sự , các đừng ..." Tiểu Mạch sợ, như , bà sẽ cô bé mách với Chí Viễn, thế... con cô bé ? Mẹ bố đuổi ? Cô bé bán cho bọn buôn ?
Cô bé dám nghĩ tiếp nữa...
Tiết cuối cùng buổi chiều kết thúc, khi trao đổi ánh mắt với mấy bạn nam khác, Chí Viễn về chỗ của Tiểu Mạch, bỗng giật phát hiện, Tiểu Mạch thấy .
"Thưa cô, Đỗ Tiểu Mạch thấy ạ!" Chí Viễn giơ tay to.
"Có phụ đón ?" Cô giáo nghi hoặc, Đỗ Tiểu Mạch là một đứa trẻ ngoan, thể tự nhiên biến mất .
"Không ạ! Em thấy bố bạn đang đợi ở ngoài !" Chí Viễn sốt ruột .
"Cặp sách của bạn ? Có vệ sinh ?" Cô giáo vội vàng chạy đến chỗ xem, phát hiện cặp sách biến mất, nhưng trong ngăn bàn một mảnh giấy gấp, đó : Gửi Chí Viễn đưa cho .
Vân Vũ
"Cô xem nhé?" Cô giáo cầm mảnh giấy với Chí Viễn.
Chí Viễn gật đầu lia lịa, "Vâng ạ!"
Cô giáo lập tức mở mảnh giấy , một đoạn văn hiện lên mắt: Mẹ, con đây, đến một nơi xa, đừng tìm con, và bố hãy sống thật vui vẻ nhé.
Con gái yêu : Tiểu Mạch.
"C.h.ế.t , bây giờ!" Cô giáo sốt ruột chịu nổi, lập tức cầm mảnh giấy chạy đám phụ đang đợi bên ngoài, mắt liền trông thấy Đỗ Căn, "Bố Tiểu Mạch!"
Cô giáo sốt ruột đưa mảnh giấy cho , "Tiểu Mạch thấy , đây là thư cô bé để , xem ."
Đỗ Căn cầm mảnh giấy, xong đầu óc trống rỗng.
Con gái bỏ nhà ? Tại ?
Đột nhiên, một bàn tay từ bên cạnh vươn , giật lấy mảnh giấy.
"Mẹ, Tiểu Mạch bảo con đưa cho dì! Dì ?" Chí Viễn cũng chạy , hướng về phía Lâm Thanh Bình, giật mảnh giấy, .
Lâm Thanh Bình cầm mảnh giấy, tức giận đến nỗi tay run run.
"Chí Viễn..."
Đỗ Căn thấy Chí Viễn, đang định hỏi rốt cuộc chuyện gì xảy , bỗng một tiếng "bốp" vang lên, mặt đau rát, là Lâm Thanh Bình mặt tát một cái.