Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 346: Chỉ Vì Cô Ấy Đã Gọi Mấy Năm Dì
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:47:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ tát một cái, một câu cũng thốt , cô dẫn theo Chí Viễn tìm Tiểu Mạch.
Đỗ Căn nguyên tại chỗ, mặt vẫn còn cảm giác nóng rát, những phụ xung quanh đang bàn tán điều gì đó nhỏ nhẹ, cảm thấy chút ngẩng đầu lên nổi.
Cái tát của Lâm Thanh Bình , còn khó chịu hơn việc cô mắng một trận.
Tiểu Mạch kỳ thực thể xa lâu.
Cô bé khỏe, đầu óc choáng váng, bước mà trời đất cứ xoay tròn, đầu cũng đau, dường như sắp nổ tung.
Thời tiết "hổ mùa thu", buổi chiều vẫn còn nóng, nóng bủa vây lấy mặt đất, từ mặt đất bốc lên, đôi chân như bước trong một cái chõ hấp.
Tiểu Mạch vẫn mặc một chiếc áo dài tay, đội mũ, bước từng bước nặng nề.
Kỳ thực, cô bé cũng đến .
Vân Vũ
Cô bé , thế giới lớn lớn, nhưng cũng quá rộng lớn, lớn đến mức cô bé cảm thấy hoang mang, dường như một nơi nào là chỗ cô bé thể trở về...
Cứ bước mãi như , liệu thể đến tận chân trời ? Hay là góc biển?
Thế nhưng thể lực của cô bé đủ để duy trì cô bé xa như , càng đến chuyện đến tận chân trời.
Nhà cửa, cây cối và những xung quanh cứ xoay tròn.
Liên tục xoay tròn.
Cô bé dùng hết sức bước từng bước, giữ cho thế giới đang xoay tròn định .
Rồi cuối cùng, mắt cô bé tối sầm, ngã xuống nền đất nóng bỏng, gì nữa.
"Ái! Xem đứa bé kìa!"
"Bé ơi! Con ?"
"Đừng là cảm nắng chứ?"
"Bé ơi, tỉnh , bố con ?"
Những nhiệt tình xung quanh xúm .
"Em đeo cặp sách kìa! Chắc chắn là học sinh trường Tiểu học 1 !"
"Xem! Xem trong cặp sách của em gì chứng minh phận !"
"Ôi trời, còn xem cái gì nữa! Đưa bệnh viện ! Cái đầu , nóng như gì !"
"Ôi trời, cái đầu của đứa bé , cái, cái, vỡ một lỗ ! Gọi xe cấp cứu nhanh lên!"
Chiếc mũ của Tiểu Mạch khi ngã rơi , mái tóc dính với , lẫn m.á.u và bụi đất, vô cùng lộ rõ, là lỗ thì quá, nhưng cục m.á.u lẫn bụi đất trông thật đáng sợ.
Khi điện thoại từ bệnh viện gọi đến trường, Lâm Thanh Bình và Đỗ Căn đều , Lâm Thanh Bình dẫn theo Chí Viễn tìm dọc đường, Đỗ Căn hoảng loạn, trở về báo với Cố Hữu Liên.
Lúc nãy Tiểu Mạch ngã như , rốt cuộc cũng thu hút sự chú ý của nhiều , Lâm Thanh Bình hỏi thăm dọc đường, các chủ cửa hàng hai bên, thấy một như .
Còn Chí Viễn, tình nguyện cùng cô chia đường tìm kiếm.
Cuối cùng, Lâm Thanh Bình hỏi .
Một đứa trẻ ngã như , những thấy đều ấn tượng sâu sắc, lập tức mấy xúm , bảo cô rằng đưa đến bệnh viện .
Lâm Thanh Bình cảm ơn xong, lập tức chạy đến bệnh viện.
Còn Chí Viễn, Lâm Thanh Bình tin tưởng bé, hơn nữa thống nhất với , nếu tìm nửa tiếng con đường đó mà thấy thì về nhà hoặc đến đồn công an nhờ các chú công an giúp đỡ, đừng tìm nữa.
Khi Lâm Thanh Bình chạy đến bệnh viện, Tiểu Mạch vẫn còn ở trong phòng , cô đành sốt ruột chờ đợi ở ngoài.
Nửa tiếng , Cố Hữu Liên và Đỗ Căn đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-346-chi-vi-co-ay-da-goi-may-nam-di.html.]
Đỗ Căn thấy cô liền tránh né ánh mắt.
Cố Hữu Liên thì vô cùng lo lắng, mắt đỏ hoe chạy đến mặt Lâm Thanh Bình, hỏi gấp gáp, "Bình, Tiểu Mạch ? Cháu thế nào ?"
"Chị còn nhớ đến Tiểu Mạch?" Ánh mắt Lâm Thanh Bình đầy tức giận.
"..." Cố Hữu Liên đau khổ tự trách.
Lâm Thanh Bình ném cho cô tờ giấy Tiểu Mạch .
Cố Hữu Liên kỳ thực nội dung tờ giấy từ Đỗ Căn một , lúc thấy , nước mắt vẫn nhịn trào .
"Đứa bé , tại suy nghĩ như ? Tại bỏ nhà ?" Cố Hữu Liên , chỉ may mắn là tìm .
Lâm Thanh Bình lạnh lùng cô, "Chị hỏi ai tại ? Chị là nó, chị đang hỏi ai tại ? Chị ?"
Lâm Thanh Bình ngẩng đầu hỏi Đỗ Căn đang đó, "Anh ?"
Đỗ Căn cũng , trong mắt trống rỗng.
Lâm Thanh Bình tức giận vô cùng, "Vậy hai cha Tiểu Mạch thương nặng ? Có đầu nó vỡ một lỗ ?"
"Cái gì?" Mặt Cố Hữu Liên tái mét, "Sáng nay cháu vẫn còn bình thường mà? Ở trường ai đ.á.n.h ? Chí Viễn ?"
Lâm Thanh Bình càng tức hơn, "Con của hai , để Chí Viễn trông nom? Hai xác định sáng nay cháu ?"
Cố Hữu Liên lập tức nhớ đến chiếc mũ Tiểu Mạch đội sáng nay, cô còn hỏi thêm một câu, kết quả Tiểu Mạch bảo là tiết học ngoài trời sợ nắng...
"Vậy là hôm qua! Hôm qua ăn vịt vẫn còn bình thường!" Cố Hữu Liên đầu Đỗ Căn, giận dữ hỏi, "Tối hôm qua, Tiểu Mạch về nhà cùng bố ! Bố gì Tiểu Mạch?"
Cố Hữu Liên khi cãi giọng to, xung quanh đều .
"Được !" Lâm Thanh Bình ngăn cản họ, "Chuyện xa của các , hò hét cho vinh quang lắm ?"
Cố Hữu Liên giận dữ ngút trời, khó kìm nén, nhịn than với cô, "Bình! Chắc chắn là ông bà long ác độc đó, tối hôm qua chúng ăn vịt vẫn còn bình thường..."
Lâm Thanh Bình cô, Đỗ Căn, sắc mặt càng thêm nghiêm khắc, " quan tâm bố ai, cũng quan tâm ai đúng ai sai, ai sống với ai, chỉ để ý một điểm. Lúc , chính các rằng, vì tương lai hơn của Tiểu Mạch, vì chứng minh Tiểu Mạch thua kém bất kỳ ai, mới đưa Tiểu Mạch đến thủ đô học. Nếu các ..."
Lâm Thanh Bình dừng , hai mặt, "Nếu các , thì chỉ vì đứa trẻ gọi mấy năm dì, thứ cho các , lúc thể cho, bây giờ cũng thể thu hồi! để lời ở đây!"
Rõ ràng, sắc mặt Đỗ Căn biến đổi.
Cố Hữu Liên thì gì đổi lắm, chỉ vẫn luôn miệng than với cô về chuyện ông bà nhà chồng thế thế nọ.
" quản ." Lâm Thanh Bình , "Họ Đỗ, chút quan hệ gì với , đều trách nhiệm của , là việc các tự giải quyết, chỉ quan tâm đến Tiểu Mạch."
Cố Hữu Liên tức giận, ép giọng quát tháo Đỗ Căn, "Về nhà tính sổ với bố ! Lần còn về phía bố thì chờ đấy!"
Hơn ba tiếng , Tiểu Mạch mới đưa từ trong phòng, vẫn tỉnh, một nhỏ bé, đầu băng băng, môi khô đến nứt nẻ.
"Bệnh nhân nhí thương ở đầu bởi vật sắc nhọn, xử lý kịp thời, vết thương bụi bẩn, gây viêm nhiễm, sốt cao ."
Vết thương của bệnh nhân nhỏ quá kỳ lạ, là thương ở ? Trong vết thương lọt nhiều bụi đất như , chỉ riêng việc sạch vết thương mất gần ba tiếng, lấy từng hạt bụi nhỏ li ti từ trong vết thương .
Bệnh viện kiến nghị nhập viện theo dõi.
Tiểu Mạch đẩy phòng bệnh.
Vì tuổi đứa trẻ còn nhỏ, bệnh viện cho phép thêm một ở chăm sóc.
Cố Hữu Liên và Đỗ Căn tích cực ở , Lâm Thanh Bình chiều theo ý họ, tự về nhà.
cô ngờ rằng, ở nhà một vở kịch như đang chờ đợi cô.