Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 351: Vậy thì cứ đau đi
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:47:09
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ thuở thanh xuân, Cố Hữu Liên lòng Đỗ Căn ngay từ cái đầu tiên, tâm ý hiến dâng. Ở nhà họ Đỗ, cô việc cơ bản đều lấy việc khiến Đỗ Căn vui vẻ tiền đề, tranh những việc nặng nhọc bẩn thỉu, chăm sóc cho cả nhà họ Đỗ khiến họ lòng hài lòng. Chỉ cần Đỗ Căn bắt nạt cô quá đáng, về cơ bản cô vẫn là một con dâu dễ bảo.
Cố Hữu Liên lúc , là hình ảnh mà nhà họ Đỗ từng thấy bao giờ.
Đôi mắt đỏ ngầu như máu, tựa cơn gió lốc khi cơn bão ập đến, khuôn mặt lạnh lùng sát khí, cứ thế cuốn trong nhà.
Mẹ Đỗ Căn khí thế dọa cho khiếp vía, nhịn lùi , run rẩy : "Ngươi... ngươi gì?"
Cố Hữu Liên lúc sự phẫn nộ lấp đầy, căn bản thốt nên lời, trừng mắt Đỗ Căn, gầm lên một tiếng "A---", trực tiếp xông tới, áp sát bà xuống đất.
Cố Hữu Liên vốn là phụ nữ nông thôn, chịu thương chịu khó, nhiều năm ở nhà họ Đỗ, ngày ngày những công việc nặng nhọc nhất, sức lực vô cùng lớn. Một cú áp sát khiến Đỗ Căn chỗ nào cựa quậy, chỉ còn kêu gào như heo g.i.ế.c: "Cố Hữu Liên, đồ đáng c.h.ế.t! Đồ xa! Ngươi coi chừng sét đánh..."
Mẹ Đỗ Căn mắn c.h.ử.i giỏi, động đậy nhưng miệng ngừng nguyền rủa. chẳng mấy chốc, bà c.h.ử.i nữa, bởi vì Cố Hữu Liên nắm lấy tóc bà , đập đầu bà xuống đất.
Đỗ Căn thấy hoảng hốt, vội vàng ngăn cản Cố Hữu Liên, nhưng sức lực yếu ớt của còn bằng , gì Cố Hữu Liên.
Lúc đầu Đỗ Căn còn gào thét, vài cái kêu thành tiếng nữa. Đỗ Căn sắp phát điên lên, nhưng dù kéo thế nào, gọi thế nào, Cố Hữu Liên đều như thấy. Bố Đỗ Căn đất, cũng hò hét ầm ĩ, mắng c.h.ử.i Cố Hữu Liên, nhưng ông động đậy . Ông và Đỗ Căn trèo tường sân, khi nhảy xuống thương ở chân.
Cố Quân Thành lúc cũng chạy tới nơi, thực chỉ chậm hơn một hai phút. Nhìn thấy tình hình trong sân, cũng giật .
Đỗ Căn như thấy cứu tinh, lóc cầu xin : "Thành tử, Thành tử, mau ngăn Liên T.ử , sắp mất mạng ! Cứ thế thì mất mạng thật!"
Cố Quân Thành cần , sớm bắt đầu hành động, cúi nhấc chị gái đang đè lên Đỗ Căn lên.
Cố Hữu Liên tức giận đầu định tát, Cố Quân Thành nắm lấy tay, trong miệng gầm lên: "Cho dù sét đánh, cũng g.i.ế.c c.h.ế.t lão yêu phụ !"
"Chị! Là em!" Cố Quân Thành lớn tiếng gọi.
"Em thả chị !" Cố Hữu Liên dùng sức giãy giụa, "Bà đ.á.n.h Tiểu Mạch như thế nào! Chị trả gấp mười gấp trăm ! Em thả chị !"
Tiếng gọi khàn đặc...
"Chị đ.á.n.h c.h.ế.t hoặc bà thương, chị tù, Tiểu Mạch thì ?" Giọng Cố Quân Thành vang lên bên tai cô, tựa sấm mùa xuân, khiến Cố Hữu Liên c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Nhân lúc , Đỗ Căn vội vàng dời , để cùng chỗ với bố .
Cố Hữu Liên nguyên tại chỗ, ngây một lúc, mới từ từ đầu , rõ mặt em trai, cả đột nhiên suy sụp, mềm nhũn, oà nức nở: "Thành tử, bọn họ bắt nạt Tiểu Mạch như , bọn họ là ác ma, là ác ma..."
Cố Quân Thành đỡ lấy chị gái, thốt lên một câu "Em ", về phía ba nhà họ Đỗ.
Đỗ Căn đỡ bố , cũng cô và Cố Quân Thành, thấy Cố Hữu Liên dựa cánh tay Cố Quân Thành, một cảm giác tuyệt vọng trào dâng từ đáy lòng.
Hắn đột nhiên nhận , và Cố Hữu Liên, thể nào trở về như xưa nữa.
"Đưa bố đến bệnh viện ." Cố Quân Thành với Đỗ Căn.
Đỗ Căn hít mũi, gật đầu.
Thế nhưng, ngờ rằng, cả bố lẫn Đỗ Căn đều vạ đất, c.h.ế.t cũng chịu đến bệnh viện. Đỗ Căn định cõng bố, ông còn ngừng đ.ấ.m : "Đồ bất tài! Hôm nay, c.h.ế.t cũng c.h.ế.t ở đây! Đây là nhà của họ Đỗ ! Ta c.h.ế.t cũng c.h.ế.t ở đây!"
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-351-vay-thi-cu-dau-di.html.]
"Bố! Đến lúc bố còn gì chuyện nhà cửa!" Đỗ Căn sốt ruột .
Mẹ Đỗ Căn lúc thở thoi thóp, cũng kéo Đỗ Căn : "Không... rời khỏi sân ... Cố Hữu Liên cái nữ nhân xa đó... đuổi hết chúng ... một chiếm lấy nhà... ... ... c.h.ế.t... c.h.ế.t cũng giữ cái nhà cho cháu trai chúng ..."
"Mẹ!" Đỗ Căn hoảng hốt ngăn cho tiếp, "Mẹ mê ? Làm gì cháu trai nào?"
Hai từ "cháu trai" , cũng khiến Cố Hữu Liên đang lập tức ngừng bặt, ngoảnh đầu .
Xem , đứa trẻ , nhà họ Đỗ định lừa cô...
Từ đầu đến cuối đều là lừa dối cô...
"Liên Tử, ..." Đỗ Căn sốt sắng giải thích, "Mẹ bừa thôi, ..."
Cố Hữu Liên cảm thấy kỳ lạ, đây cứ nhắc đến đứa con trai "bỗng dưng lòi " của Đỗ Căn là nổi cơn thịnh nộ, nhưng trong khoảnh khắc , cô đột nhiên còn giận nữa. Dĩ nhiên vẫn sẽ đau, trong lòng vẫn chua xót vô cùng, nhưng thực sự còn khí nữa, chỉ bình tĩnh , mặc cho nỗi đau trong lòng như miếng bọt biển thấm nước trương phình lên.
điều đó còn quan trọng nữa.
Đau, thì cứ đau ...
Ánh mắt bình tĩnh như của Cố Hữu Liên ngược khiến Đỗ Căn sợ hãi, thà rằng cô vẫn tức giận, vẫn phẫn nộ, vẫn với , ít nhất điều đó chứng minh cô vẫn còn quan tâm đến , như bây giờ, trong mắt như vũng nước c.h.ế.t.
"Liên Tử..." Đỗ Căn gọi cô bằng giọng khàn đặc, trong giọng tràn đầy bi thương.
Cố Quân Thành ôm chặt chị gái hơn, nhắc nhở Đỗ Căn: "Anh vẫn nên đưa bố đến bệnh viện , đừng trì hoãn."
" Liên Tử..." Ánh mắt cầu cứu của Đỗ Căn về phía em vợ, hy vọng thể giúp khuyên giải Cố Hữu Liên. Trong làng chẳng đều như ? Dù đàn ông phạm sai lầm, nhà vợ đến gây rối một trận, cuối cùng vẫn khuyên hòa, ai phá một cuộc hôn nhân.
Cố Quân Thành ý phối hợp với .
"Anh và chị , thôi cũng ." Anh trực tiếp cắt ngang lời Đỗ Căn, "Đưa bố đến bệnh viện , khi xuất viện thì ly hôn."
"Không—" Giọng Đỗ Căn vang vọng trong sân đêm.
"Không chỗ để bàn bạc nữa . Nếu một thể đưa hai đến bệnh viện, sẽ nhờ tìm chỗ gọi điện, gọi xe cấp cứu của bệnh viện đến đón."
Cố Quân Thành vốn nghiêm túc, Đỗ Căn dù đây là rể, cũng sợ em vợ nhỏ , lúc Cố Quân Thành mặt lạnh như tiền càng đáng sợ.
Đỗ Căn là , một câu "Không cần , thể", dậy.
Bố Đỗ Căn vẫn cố chấp, cũng là do Đỗ Căn tự giải quyết, một câu "Vậy bố ở đây, con , thật xa, gặp bố nữa" khiến bố im miệng.
Cố Quân Thành vẫn gọi Vệ Trung Hoa cùng Đỗ Căn đến bệnh viện.
Bên động tĩnh lớn như , mấy em thể thấy? Chỉ là, đây là chuyện riêng tư trong gia đình, họ tiện tham gia, chỉ đợi ở bên ngoài, chuẩn tinh thần để gia đình Cố đoàn trưởng chịu thiệt, sẵn sàng tay khi cần.
Nhà của Cố Hữu Liên, cuối cùng cũng trở yên tĩnh.