Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 371: Chúng ta nhiệm vụ nặng nề, đường còn dài
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:47:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong mắt Chí Viễn, Lâm Thanh Bình thấy sự thất vọng.
Cô véo nhẹ má thằng bé.
Không thể , Chí Viễn cô nuôi dưỡng ngày càng hơn. Trên khuôn mặt thịt, phúng phính, còn chạy khắp nơi ngoài đồng ruộng, rừng cây, da dẻ cũng trắng hồng lên, cả trông hồng hào, răng trắng, bắt đầu giống như một búp bê sứ .
Véo thấy thoải mái, cô nhịn véo thêm hai cái nữa.
"Mẹ—" Chí Viễn cô, bất đắc dĩ đáng thương, "Con học lớp hai mà."
"Lớp hai cũng là con của !" Lâm Thanh Bình nhạt, "Dọn dẹp, chuẩn một chút , năm nay chúng đón Tết ở một nơi khác."
Lúc , chị Triệu mới chợt hiểu , "Các em về quê ăn Tết hả?"
Lâm Thanh Bình , "Không , đến một nơi... thời tiết ấm áp hơn."
Cả chị Triệu lẫn Chí Viễn đều đó là nơi nào.
Hôm , Lâm Thanh Bình sắp xếp thỏa và công việc ở thủ đô.
Cố Hữu Liên kế hoạch về quê, sẽ ở thủ đô cùng Tiểu Mạch.
"Chị thư gọi bố lên đây, chị cũng tận hưởng cảm giác con gái. Thủ đô hai năm nay đổi khá nhiều, dẫn hai cụ tham quan khắp nơi." Kỳ thực, Cố Hữu Liên nghĩ rằng bây giờ điều kiện của khá hơn, thể nuôi hai cụ, đón hai cụ lên thủ đô dưỡng già. Em trai bây giờ cũng thể về quê, hai cụ ở quê ai để nương tựa, còn ở đó gì nữa?
Lâm Thanh Bình chỉ yên tâm về Chung Hiểu Hiểu, sợ cô quấy rầy.
Cố Hữu Liên nghĩ kỹ , "Bình, em cứ yên tâm , để Hiểu Hiểu đến nhà chị ở, chuyện gì xảy , chị hô một tiếng, Hà mấy sẽ chạy sang ngay."
Lâm Thanh Bình ngạc nhiên, "Các Hà cũng định về quê ăn Tết chị?"
"Ừ." Chung Hiểu Hiểu , "Các Hà trải nghiệm khí Tết ở thủ đô."
Chung Hiểu Hiểu cũng tham gia gần như bộ quá trình từ đến của cửa hàng bánh ngọt, bây giờ quen thuộc với Hà Tiền Trình mấy , dự định của họ là nhân dịp Tết Nguyên đán nghỉ ngơi, thong thả dạo chơi thủ đô, và cũng xem căn nhà nào phù hợp để mua , thể cứ ở mãi trong nhà của em gái Lâm Thanh Bình , dù trả tiền thuê nữa.
Như , Lâm Thanh Bình yên tâm, dẫn Chí Viễn về nhà thu dọn hành lý.
Chí Viễn thấy cô chỉ mang quần áo mùa hè, tò mò, "Mẹ, trời lạnh thế , mang áo bông ?"
"Không cần , đến nơi con sẽ ." Lâm Thanh Bình .
Ký ức gần đây của Chí Viễn ở thủ đô, khí hậu bốn mùa xuân hạ thu đông thế nào, ấn tượng sâu sắc cũng là ở thủ đô. Đi đến nơi nào mà mặc áo cộc tay? Nhìn vẻ mặt thần bí, bé nghĩ mãi .
Họ tàu hỏa , lâu, lâu, Chí Viễn ngủ hai đêm tàu. Khi đoàn tàu một nữa dừng bánh, Lâm Thanh Bình mới bảo , đến .
Suốt chặng đường, Chí Viễn cởi bớt quần áo. Lúc đầu mặc áo bông, giờ chỉ mặc một chiếc áo len. Vừa bước xuống tàu, ngay cả áo len cũng mặc nổi, cởi đến chỉ còn một chiếc áo trong.
"Mẹ, đây là ? Ấm thật đấy." Trên mặt Chí Viễn tràn ngập vui vẻ, thích thời tiết ấm áp.
Vừa hỏi xong, Lâm Thanh Bình còn kịp trả lời, thấy tiếng ai đó hô to, "Chị! Bên !"
Chí Viễn theo, phát hiện một quen thuộc: chú Tiểu Điền.
"Chú Tiểu Điền! Sao chú đến? Chú đến đón chúng cháu ?" Chí Viễn lâu gặp Tiểu Điền, nhưng vẫn nhận , chỉ nhận , mà còn nhận cả quân hàm vai chú Tiểu Điền. Chú Tiểu Điền còn là tiểu chiến sĩ ngày xưa nữa .
Vân Vũ
Tiểu Điền nhấc bổng Chí Viễn đang chạy đến, cũng vui, khi đặt bé xuống còn vỗ nhẹ mông, "Thằng nhóc , ngày càng nặng đấy!"
Chí Viễn he hé, "Con lớn mà!"
Lâm Thanh Bình tiến gần, Tiểu Điền vội vàng đỡ lấy hành lý của cô, "Chị, thôi, chúng lên tàu ngay bây giờ."
"Được." Lâm Thanh Bình đáp lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-371-chung-ta-nhiem-vu-nang-ne-duong-con-dai.html.]
"Chúng còn tàu nữa ?" Chí Viễn từng tàu biển lớn bao giờ, cảm thấy mới lạ, "Lớn hơn nhiều so với thuyền trong công viên ?"
Ký ức thuyền của chỉ là thuyền tham quan hồ trong công viên thôi!
"Đương nhiên , chúng sắp biển lớn mà." Tiểu Điền .
Gió biển mang theo mặn ẩm ướt phả mặt. Chí Viễn lên boong tàu vui mừng nhảy cẫng lên.
Ánh mắt Tiểu Điền đầy ắp nụ từ Chí Viễn thu , khi đặt lên gương mặt cũng đang mỉm của Lâm Thanh Bình bên cạnh, trở nên lảng tránh, mang chút bất an, "Chị, Cố Đoàn ở đảo, công tác ."
Lâm Thanh Bình gật đầu, "Ừ."
Tiểu Điền gương mặt chút xáo động của Lâm Thanh Bình, cũng trong lòng cô thực sự nghĩ gì, chỉ khẽ , "Chị, một chuyện tiện , nhưng chúng ... nhiệm vụ nặng nề, đường còn dài."
Lâm Thanh Bình trọng sinh về từ mấy chục năm , là một thiếu nữ ngây thơ vô tư, thể ý nghĩa của việc khoác lên bộ quân phục ? Trên mặt lập tức hiện lên vẻ trang nghiêm, "Tiểu Điền, chị hiểu. Các em chính là đường bờ biển, là bức tường phòng thủ, là... xương sống của nhân dân!"
"Chị..." Ánh nắng chiếu boong tàu, mặt Tiểu Điền thoáng chút xúc động, trong mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh, là sự kích động, là cảm động, cũng là chí khí sục sôi, hăng hái.
Con tàu tiến về phía mặt biển xanh biếc. Trời xanh như ngọc, nắng vàng rực rỡ, nhấp nhô lấp lánh trong những gợn sóng biển, cả thế giới như mạ một lớp vàng, trời đất rộng lớn từng thấy.
Một lúc lâu , Tiểu Điền mới khẽ , "Vì , chị, Cố Sư trưởng ..."
Ừm, là Cố Sư trưởng ?
Có lẽ cô là muộn nhất nhỉ?
Cái thế của Tiểu Điền, là định Cố Quân Thành giúp ?
"Tiểu Điền, chú kìa, đó là gì thế?" Lâm Thanh Bình ngắt lời , chỉ về phía mặt biển xa.
"Mẹ! Mau kìa! Con cá lớn quá! Nó bay lên kìa!" Chí Viễn boong tàu kích động thôi.
Tiểu Điền mặt biển, "Là cá heo."
Lâm Thanh Bình đương nhiên đó là cá heo.
Những chú cá heo duyên dáng nhảy lên khỏi mặt nước, tiếng kêu trong trẻo hòa cùng tiếng reo hò của Chí Viễn, biển xanh trời thẳm đều lấp lánh ánh vàng, thật là quá .
"Tiểu Điền." Lâm Thanh Bình nheo mắt, chống ánh nắng chói chang, "Biển như , đất nước chúng như , chị đương nhiên hiểu."
"Mẹ, đây."
Lâm Thanh Bình xong, bước đến bên Chí Viễn, cùng ngắm cá heo, cùng để nước biển b.ắ.n mặt, cùng ha hả.
Sau một chuyến hải trình vui vẻ, lấp lánh ánh vàng, họ đến một hòn đảo.
Tiểu Điền dẫn họ lên đảo, thẳng tiến đến khu gia đình quân nhân.
Dừng một dãy nhà hai tầng, "Chị, đến nơi , Cố Sư trưởng nhà, em dẫn chị ."
Đây chính là nơi ở của Cố Quân Thành, ngay ở tầng một.
Hàng xóm hai bên ở, dùng hàng rào gỗ quây phía nhà, bên trong còn trồng rau, trong sân phơi quần áo.
Căn nhà Cố Quân Thành ở thì hàng rào, Tiểu Điền thẳng , cửa nhà cũng khóa, đẩy một cái là .
Lâm Thanh Bình nghĩ cũng , chỗ họ đây còn cần khóa cửa gì nữa chứ!