Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 379: Đêm Ở Quân Cảng
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:47:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày hôm nay đối với Cố Quân Thành mà , quả thực là đầy kích thích.
Ngay từ khi đến sân tập buổi sáng, cảm thấy tất cả đều đang chằm chằm mặt .
, tất cả !
Những lính thì lén , còn Chính ủy Trần thì một cách đường hoàng, công khai.
Không chỉ một cách đường hoàng, công khai, mà còn chạy sát đến mặt để ! Lại còn với một nụ toe toét!
Cố Quân Thành khó chịu đẩy , Chính ủy Trần còn "chậc" một tiếng, "Cho xem một chút mà! Đừng nhỏ nhen thế! đến đây là nhiệm vụ đấy!"
"Nhiệm vụ gì?" Nghe thấy hai chữ "nhiệm vụ", Cố Quân Thành lập tức nghiêm túc.
"Nhiệm vụ của chị nhà giao!" Chính ủy Trần thần bí, "Chị nhà bảo xem cho kỹ, nếu thứ đó thực sự thể da trắng lên, chị cũng nhờ em dâu mua giúp ít…"
Chưa hết lời, Cố Quân Thành đầu bỏ .
Chính ủy Trần cam tâm, vẫn còn hét theo phía , "Này! Anh cho xem ! vẫn rõ đây!"
Cố Quân Thành thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa!
Suốt cả buổi tập sáng, Cố Quân Thành đều trầm mặt, như thể đang : Xem hôm nay còn ai dám mặt nữa !
Cứ như , mới chống đỡ thời gian tập sáng, mới thở phào nhẹ nhõm, định bụng hôm nay phơi nắng thật nhiều, đen , thô ráp mới !
Đang nghĩ , Tiểu Điền chạy đến mặt , thanh niên với làn da rám nắng khỏe mạnh, lên để lộ hai hàm răng trắng, trông tinh thần.
Cố Quân Thành và quan hệ cấp cấp nhiều năm, vẫn luôn Tiểu Điền là đáng tin cậy, tuyệt đối thể nào trêu đùa gì đó, tưởng rằng thanh niên chạy đến đây là chuyện chính, khuôn mặt trầm cả buổi sáng rốt cuộc cũng dịu xuống phần nào.
Nào ngờ, chạy đến gần, gã dán mắt mặt rời, còn hí hú, trong mắt lộ ánh sáng kinh ngạc, "Cố Sư trưởng! Thật đấy ạ!"
Cố Quân Thành: ??? Thật cái gì?
"Thật sự trắng lên ! Cố Sư trưởng!" Thần sắc của Tiểu Điền, đơn giản còn phấn khích hơn cả khi bạn gái.
Ánh mắt Cố Quân Thành: Đơn giản ném xuống biển!
Tiểu Điền hề nhận , chỉ chìm đắm trong sự phấn khích của , "Mọi đều bảo Cố Sư trưởng trắng lên, em còn tin đấy!"
Lông mày Cố Sư trưởng nhíu chặt : ??? Mọi ? Đều?
Tiểu Điền he he, "Cố Sư trưởng, em cũng tìm chị dâu xin mấy cái cái gì… mặt phù gì đó, biến em trắng lên một chút nhé?"
Cố Quân Thành trợn mắt , "Đàn ông đại trượng phu! Đen một chút thì ?"
Tiểu Điền , hậm hực , "Cố Sư trưởng, đừng thế, thể tự trắng lên quản em chứ! Em còn vợ…"
Cố Quân Thành giơ chân đá qua.
Tiểu Điền né , linh hoạt tránh , hét lớn, "Cố Sư trưởng! Cố Sư trưởng! Anh em …"
Cố Quân Thành !
Cố Quân Thành hiểu, chuyện nhỏ nhặt như hạt vừng hạt đậu thế , thể lan truyền khắp cả đảo? Anh thực sự bái phục Chính ủy Trần năm vóc sát đất! hổ là chính ủy, cái năng lực tuyên truyền ! Còn nữa, cái đó gọi là mặt phù! Nó gọi là mặt nạ! Mặt nạ!
Cố Quân Thành vẫn là quá chủ quan.
Anh tưởng chuyện "mặt phù" đến đây là kết thúc, nhưng ngờ rằng, buổi trưa về nhà, gặp một cảnh tượng huyên náo khác.
Anh sợ các em vây quanh ngắm, nên đúng giờ nghỉ trưa lập tức chạy về nhà, kết quả, đến cửa sự náo nhiệt trong nhà cho choáng váng.
Chẳng lẽ bộ quyến nữ đảo đều đến nhà họp mặt ?
Trước khi kịp phản ứng, thấy hô lên, "Cố Sư trưởng về ! Mau lên xem nào!"
Cố Quân Thành sửng sốt, sững tại chỗ phản ứng nổi, mãi đến khi các quyến nữ vây quanh , mới sợ hãi biến sắc, đầu bỏ chạy.
Các quyến phía vẫn còn hét, "Cố Sư trưởng, đừng , cho chúng xem hiệu quả của mặt nạ !"
Cố Sư trưởng: … Không chạy thì còn đợi đến lúc nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-379-dem-o-quan-cang.html.]
Việc Cố Quân Thành bỏ chạy hề giảm nhiệt tình của các quyến, họ đuổi kịp, liền , tràn đầy hiếu kỳ với những lọ lục bình trong tay Lâm Thanh Bình.
Cái xưởng mà Lâm Thanh Bình và Vũ Thiên Kiều lập , sản phẩm thực trải qua nhiều thử nghiệm, nộp kiểm tra, và nhận các loại giấy chứng nhận, chuẩn tìm thời cơ thích hợp để đưa thị trường, nếu bản cô cũng dám dùng.
Ngay cả bản cô cũng khá bối rối, tại đột nhiên nhiều quyến đến hỏi cô về cái "phù" dán mặt?
Khi cố gắng tìm hiểu, mới họ thứ gì…
Vừa buồn , cô cũng lấy hết các sản phẩm chăm sóc da và trang điểm mang theo chia sẻ với họ.
Thế là, ở nhà thành hàng, cùng đắp mặt nạ.
Lâm Thanh Bình giúp họ rửa sạch mặt nạ, dạy họ dùng nước hoa hồng, tinh chất và kem dưỡng, trắng lên , nhưng mặt thực sự dễ chịu, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.
"Tiểu Lâm, cô về, định khi nào ? Lúc đó, mua giúp mỗi bọn một bộ thứ nhé!" Lôi Tố Phương cô sắp trở về thủ đô.
"Nhất định sẽ mang cho chị." Lâm Thanh Bình đáp . Nhất định sẽ mang cho chị, nhưng việc hòn đảo … Lâm Thanh Bình nghĩ đến khuôn mặt lạnh như băng của đó, thực sự cảm giác giận đến c.ắ.n răng.
Buổi tối là liên hoan văn nghệ đảo.
Các quyến của quân nhân và sĩ quan tụ tập, cùng xem đoàn Văn công biểu diễn thăm hỏi.
Buổi biểu diễn mới hơn nửa, Lâm Thanh Bình rời khỏi chỗ .
Cố Quân Thành dậy định theo, Chí Viễn từ chui , kéo , "Mẹ con bảo mệt, nghỉ một lát ."
Thật ?
Cố Quân Thành xuống , mắt tuy về sân khấu, nhưng con ngươi bất động.
Chí Viễn bên cạnh hỏi gì, cũng chỉ "ừ, ừ", xao nhãng.
Mãi đến khi Chí Viễn cũng thấy kỳ lạ, "Bố Cố, con hỏi gì rõ ? Anh chỉ ừ với ứ thế?"
Cố Quân Thành chợt nhận , "Cháu hỏi gì?"
"Thôi …" Chí Viễn bỏ cuộc, "Anh vốn con ! Anh dám đem câu lúc nãy mặt con ?"
"Rốt cuộc cháu gì?" Ánh mắt Cố Quân Thành vẫn dán sân khấu, cũng phát hiện sân khấu đổi biểu diễn, nhạc dạo cũng vang lên.
Chí Viễn , hậm hực , "Con hỏi , con mặc đồ đỏ ?"
"Đỏ…" Ánh mắt Cố Quân Thành chợt loé lên, ánh đỏ sân khấu cho chói mắt.
Màu đỏ?!
Lâm Thanh Bình!
Nhìn kỹ thì thật là xong!
Người sân khấu thực sự là Lâm Thanh Bình!
"Không , cháu… cháu… cháu…" Cố Quân Thành nửa ngày nên lời.
Chí Viễn nhíu mày nhỏ nhắn, kinh ngạc , "Anh đang c.h.ử.i con đấy chứ? Thế là c.h.ử.i con đấy! Anh…"
"Không ! Mẹ cháu lúc nào lên đó !?"
Chí Viễn kịp trả lời, tiếng hát của Lâm Thanh Bình sân khấu vang lên, "Đêm quân cảng, thật yên tĩnh, sóng biển nhẹ nhàng đung đưa chiến hạm…"
Giai điệu duyên dáng, dù chuyên nghiệp nhưng chất giọng , tiếng hát ngân vang, là một bài hát hợp với khung cảnh, các quân nhân sĩ quan dần dần chìm đắm.
"Gió biển ơi thổi nhẹ nhàng, sóng biển ơi đung đưa khẽ, những thủy binh trẻ tuổi, vất vả bao…"
Tiếng hát dịu dàng, bay lượn bầu trời hải đảo, như một làn gió mát thổi qua tim của các chiến sĩ.
Khi bài hát kết thúc, các chiến sĩ vẫn còn đang say đắm trong dư âm, một lát , tiếng vỗ tay như sấm rền.
Trong tiếng vỗ tay sấm dậy, Tiểu Điền từ vơ vội một bó hoa, đưa cho Cố Quân Thành, ngừng thúc giục, "Cố Sư trưởng, mau lên , tivi khi hát xong đều tặng hoa mà, mau lên !"
Vân Vũ