Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 394: Em Đến Bảo Vệ

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:49:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6faOPXua5A

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong thời gian bước về phía cô, đầu óc Cố Quân Thành hiện lên bộ khung cảnh cô hét với với khí thế áp đảo: "Cố Quân Thành, phía em !".

Khoảnh khắc đó, trong lòng như thứ gì đó đập mạnh .

Sau cơn chấn động, là vô vàn làn sóng ẩm ướt, như gió nổi mây vần bao trùm lấy , tràn đầy lồng ngực, ấm áp cay xè.

Đó là đầu tiên cảm nhận , bảo vệ .

Cảm giác thật kỳ lạ !

Trong nhà, là trụ cột.

Vân Vũ

Bên ngoài, là quân nhân.

Dù là phận nào, cũng là phía , che mưa chắn gió cho khác.

Mà hôm nay, đầu tiên nếm trải hương vị khác bảo vệ.

Lại bảo vệ ?

Người đó, còn là một con gái.

Mặc dù, trong lòng , cô từng là kẻ yếu đuối, nhưng, với , cô chính là cần sức bảo vệ...

Suốt đường bước về phía cô, làn sóng ấm áp trong lòng dần trở nên rực cháy.

Sự rực cháy , còn nhanh chóng bốc lên đôi mắt .

Anh còn, mờ tầm .

"Lâm Thanh Bình." Anh mặt cô, gọi thật khẽ tên cô, vẻ xúc động mặt cần cũng rõ.

"Gì ?" Lâm Thanh Bình chẳng dịu dàng chút nào, chuyện hầm hầm.

Cố Quân Thành nào để ý chuyện ? Chỉ chăm chú cô, vẫn khẽ, "Hôm nay em…"

"Hôm nay em ?" Lâm Thanh Bình cướp lời , "Đừng nghĩ đến chuyện cảm ơn em! Em chỉ đang thực thi công lý, hôm nay dù đổi thành ai em cũng sẽ ! Dù là , là Vũ Thiên Bình, Tiểu Điền, em đều như ! Mãi Lệ chẳng cũng ?"

Ánh mắt vốn lung linh của Cố Quân Thành chợt tối sầm, , cô đúng là như , dũng khí, nghĩa khí, chính khí, lúc cô giúp đỡ Chung Hiểu Hiểu, giúp đỡ chị gái , đều hề tính toán.

"Vậy thì… vẫn cảm ơn em." Sự nhiệt thành trong mắt , dần dần giấu kín, chỉ còn nụ bình thản, "Cho dù chỉ là một qua đường từng em bênh vực công lý."

"Được, em nhận lời! Không cần cảm ơn!" Lâm Thanh Bình hướng về phía Mãi Lệ lúc nãy, đuổi theo.

Cố Quân Thành theo bóng lưng cô, rốt cuộc vẫn nhịn mà hỏi, "Lâm Thanh Bình, thư cho em, em nhận ?"

"Nhận !" Lâm Thanh Bình từ phía xa, ném về một câu.

"Vậy…" Vậy một chút phản ứng gì? Chẳng lẽ thật sự ?

Đang suy nghĩ thì Lâm Thanh Bình chạy xa, cùng Mãi Lệ, tay trong tay.

Mãi Lệ ngoái đầu , Cố Quân Thành đang lặng lẽ theo , nhịn hỏi nhỏ Lâm Thanh Bình, "Hai … em vẫn cứ lạnh nhạt như ?"

Lâm Thanh Bình trợn mắt cô, "Xía vô chuyện khác!"

Mãi Lệ sốt ruột, " xía vô chuyện khác, chỉ hiểu em thôi, em cho thấy mặt mũi gì, hăng hái bênh vực đến thế!"

"Vậy thì ?" Lâm Thanh Bình hừ một tiếng, "Người của Lâm Thanh Bình, dù ngàn vạn , cũng đến lượt ngoài bắt nạt!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-394-em-den-bao-ve.html.]

"Ồ ồ ồ…" Mãi Lệ bắt đầu trêu chọc cô.

"Chẳng lẽ ?" Lâm Thanh Bình trừng mắt , "Chẳng lẽ em cho phép khác đồng chí Vũ nhà em?"

"Đương nhiên là !" Mãi Lệ liếc Vũ Thiên Bình đang chuyện vui vẻ với đội trưởng đội bóng rổ trường Đại học Thủ đô, "Đừng chẳng , dù , cũng chỉ phép !"

"Thế chẳng rõ ràng ?" Lâm Thanh Bình hừ một tiếng, "Bọn họ là quân nhân, ngôn hành cử chỉ luôn nghiêm túc, đối với bản càng yêu cầu cao, chú trọng kỷ luật, bảo vệ hình tượng quân nhân, những việc, ngược trở nên e dè, lúc , chính là lúc chúng xông lên!"

Mãi Lệ chỉ cô, "Phải , mặt thì một đằng, mặt thì một nẻo, em mấy lời với !"

"Anh sướng thôi!" Lâm Thanh Bình kéo tay cô, "Đi thôi, dẫn em ăn căng tin trường em, em ăn gì, hôm nay chị bao!"

Hai đội bóng rổ, thêm cả Lâm Thanh Bình và , mấy bàn trong căng tin, trận giao hữu thực sự kết thành tình bạn, đều chuyện vui vẻ, chỉ trừ Cố Quân Thành.

Cố Quân Thành suốt buổi đều nhíu mày suy nghĩ, rốt cuộc bức thư của vấn đề gì.

Đội trưởng đội bóng rổ trường Thủ đô tưởng vẫn còn tức giận chuyện lúc nãy, một nữa mặt đội bóng rổ trường Thủ đô xin , khiến Cố Quân Thành thấy ngại.

Vũ Thiên Bình còn với đội trưởng đội bóng rổ trường Thủ đô, "Cậu đừng quan tâm đến , bây giờ đang suy nghĩ về nhân sinh và theo đuổi lý tưởng, liên quan gì đến chuyện của bọn ."

Đội trưởng đội bóng rổ lập tức tỏ vẻ kính nể, "Huynh Cố quả nhiên cảnh giới cao, là chúng cùng thảo luận?"

Cố Quân Thành thực sự nổi với Vũ Thiên Bình, lẽ nào thể đang suy nghĩ về chuyện thư cho vợ? Tuy nhiên, đều là thanh niên, đúng lúc tràn đầy kỳ vọng tương lai, bản Cố Quân Thành cũng đầy nhiệt huyết và hoài bão, ngay lập tức, chủ đề mới mở , xoay quanh vấn đề "Đến nơi Tổ quốc cần nhất", đều những ý chí hăng hái, sục sôi nhiệt huyết.

Ăn cơm xong, đám con trai lưu luyến nỡ rời, thậm chí còn hẹn thời gian trận bóng tiếp theo, mới tản .

Mãi Lệ và Vũ Thiên Bình về nhà, Lâm Thanh Bình cũng định về, thu dọn đồ đạc trong ký túc xá.

Bốn năm , ký túc xá vẫn là ký túc xá đó, tương lai sắp tới của mỗi trong ký túc xá, cũng an bài.

Ngoài Chung Hiểu Hiểu nhất quyết theo bước chân của cô, Giả Phương Phương định về quê hương để trùng hưng nền giáo d.ụ.c quê nhà, cô thấy qua cách trị học của trường Đại học Thủ đô, hy vọng quê hương cô cũng thể một trường đại học cao cấp như thế.

Còn Lô Tiểu Tuyết và Tạ Vi, từ năm nhất, Lâm Thanh Bình và hai họ đạt thỏa thuận ngầm là phiền , bình thường hầu như chuyện, qua , Tạ Vi là Thủ đô, tương lai đương nhiên lo, còn Lô Tiểu Tuyết trở về nguyên quán, dù trong bốn năm trong lòng đầy bất mãn và oán hận với Tạ Vi, cuối cùng, thể ôm chặt lấy Tạ Vi, hy vọng thể tranh thủ một tương lai ở Thủ đô.

Sự việc trận bóng rổ hôm nay xảy , Lâm Thanh Bình trở về ký túc xá, liền cảm thấy khí đúng, vẻ lạnh lùng mặt Tạ Vi, đương nhiên là nhắm Lâm Thanh Bình.

Lâm Thanh Bình lười để ý, càng hiểu nổi, bốn năm , Tạ Vi vẫn còn bên Vu Thành Trí, chia tay, điều cũng khiến cô khỏi khâm phục khả năng dỗ dành của Vu Thành Trí.

Lâm Thanh Bình tự thu dọn đồ đạc, Chung Hiểu Hiểu cũng theo , vội vã lo lắng, gặp Lâm Thanh Bình, chút sốt ruột, "Bình, hôm nay…"

Nói xong, Chung Hiểu Hiểu thấy Tạ Vi và Lô Tiểu Tuyết đang ở đó, nên tiện tiếp.

Lâm Thanh Bình với cô, "Không !"

"Có em ở đó, chắc chắn ." Chung Hiểu Hiểu thấy cô bình tĩnh như , những chuyện lỏm đường lập tức cũng trở nên đáng lo nữa, " , sư trưởng nhà em đang đợi ở lầu đó."

Câu thầm bên tai Lâm Thanh Bình.

Lâm Thanh Bình thu xếp đồ đạc xong, một tiếng, "Biết , em về đây, chị về nhà sớm ."

"Ừ." Chung Hiểu Hiểu vui vẻ. Giờ đây, cô sống cùng Cố Hữu Liên, con phố đó, dường như cũng trở thành nhà của cô , hơn nữa, Cố Hữu Liên và Chị Triệu còn nhiệt tình trông con giúp cô , nửa năm nay học, cô thực sự yên tâm.

Lâm Thanh Bình vác ba lô xuống lầu, quả nhiên thấy một nào đó đang bên ngoài.

Nắng gắt thế , tránh gốc cây, cả phơi nắng đến bóng nhẫy.

 

Loading...