Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 395: Ve Kêu Hè Yên Ả

Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:49:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV8ebRetO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Về nhà hả?" Anh bước lên đón, hỏi, những sợi tóc đầu còn lấp lánh mồ hôi.

"Ừ." Cô đáp, bước tiếp.

Anh bên cạnh cô, lặng lẽ đỡ lấy ba lô vai cô, xách trong tay.

Buổi trưa mùa hè, hai cứ thế lặng lẽ bước , hai bên hàng cây cổ thụ xanh um, che kín hết ánh nắng mặt trời chói chang, đó trong các tán cây, tiếng ve kêu ngừng vang lên.

Ve kêu, mùa hè yên ả, thời gian như dài .

Con đường , bước bước , bước chân cũng chậm rãi hẳn .

Thế nhưng, một bóng bất ngờ xông .

Cố Quân Thành theo phản xạ che phía Lâm Thanh Bình, đẩy cô lưng, lúc mới mặt - Vu Thành Trí.

Trên cánh tay Vu Thành Trí vẫn còn vương vết đỏ gì đó rửa sạch, giờ mặt Lâm Thanh Bình, tay xách một bọc đồ, mặt mày căng thẳng, "Lâm Thanh Bình, chuyện với cô."

Lâm Thanh Bình định thò đầu , Cố Quân Thành ấn .

Mặt Cố Quân Thành càng căng hơn, "Có chuyện gì ngay , ngay tại đây."

Vu Thành Trí bèn lạnh, "Lâm Thanh Bình, cô xác định chứ? Muốn ngay tại đây?"

"Có gì mà …" Lâm Thanh Bình một nửa, đầu thò một nửa, nữa Cố Quân Thành ấn .

Sau đó, Cố Quân Thành nốt câu, "Có chuyện gì mà thể ?"

Vu Thành Trí gật gù, vẻ bức xúc, "Lâm Thanh Bình, bây giờ cho cô một cơ hội, chỉ cần cô đồng ý một việc với , những bí mật quá khứ của cô sẽ ."

Lâm Thanh Bình: ??? Anh thủng não hả?

Cố Quân Thành trực tiếp nắm lấy tay Lâm Thanh Bình, dắt cô bước tiếp, đồng thời ném cho Vu Thành Trí ba chữ, "Không đồng ý."

Vu Thành Trí: ??? Sao hành xử theo lẽ thường thế? Người bình thường chẳng sẽ hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì ?

"Anh là chuyện gì ?" Vu Thành Trí lập tức chặn họ .

"Không ." Cố Quân Thành lạnh lùng .

Vu Thành Trí sốt ruột, "Vậy cũng bí mật của cô ?"

"Không ." Vẫn là hai chữ đó.

"Anh…" Vu Thành Trí tức điên với đàn ông , nhón chân trực tiếp hướng về phía lưng Cố Quân Thành mà hét, "Lâm Thanh Bình! Cô nhất hãy đến rõ với nhà trường, chuyện hôm nay trong trận đấu bóng rổ chỉ là hiểu lầm, hề hãm hại thằng lính ! Bằng , đừng trách giật tấm màn che sỉ nhục cuối cùng của cô!"

Vân Vũ

"Màn che sỉ nhục?" Ba chữ khiến Lâm Thanh Bình rối trí, khỏi cảm thấy vô cùng buồn , " màn che sỉ nhục gì? hổ?"

Cô dịch bàn tay đang định ấn cô của Cố Quân Thành, bước .

Mặt Vu Thành Trí cũng lấy vẻ kiêu ngạo, mang vẻ mặt đắc ý 'giờ thì cô sợ chứ gì', "Lâm Thanh Bình, ở trong thôn cô chuyện xa còn ít ?"

"Ô? Chuyện xa?" Lâm Thanh Bình hỏi , càng cảm thấy đáng đến tột độ.

Vu Thành Trí ngẩng cao cằm, "Lâm Thanh Bình, đây là cơ hội cuối cùng cho cô, cô đến khoa rõ tình hình, rằng hôm nay trong trận đấu chút hiểu lầm, như lời đồn, thế là sẽ giữ kín những chuyện xa đó cho cô."

Lâm Thanh Bình hiểu , sắp nghiệp, Vu Thành Trí tự gây vở kịch , giờ danh tiếng thối tha lan xa, chắc chắn là ảnh hưởng đến việc nghiệp của , thể là xếp loại nghiệp, hoặc là phân công công tác nghiệp.

Người đúng là buồn thật, rõ ràng là đến cầu xin cô mà? Vừa xin , cũng năng t.ử tế, dùng giọng điệu đe dọa trịch thượng như ? Giống như là cô lóc van xin cho , xong xuôi còn cảm kích ?

Cố Quân Thành định , cô ngăn , và, cô , "Ý , giống như việc dối giúp , còn cảm ơn ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-395-ve-keu-he-yen-a.html.]

Vu Thành Trí rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa, mặt hiện lên vẻ đắc ý, "Cảm ơn thì cần, cũng thấy cô nữa."

Lâm Thanh Bình thật sự lấy dùi cui đập đầu !

Lẽ nào cô thấy ?

Cô "Ừ" một tiếng.

Vu Thành Trí dùng ánh mắt kẻ chiến thắng liếc Cố Quân Thành một cái, Lâm Thanh Bình, "Vậy thôi, các thầy cô trong khoa đều ở văn phòng."

Lâm Thanh Bình mỉm nhàn nhạt, "Anh thật sự ?"

"Đương nhiên." Vu Thành Trí , "Hơn nữa, đây là chính cô !"

Lâm Thanh Bình khẽ gật đầu, "Được thôi! Vậy !"

lấy ba lô từ chỗ Cố Quân Thành.

"Anh với em." Cố Quân Thành cũng ngăn cản cô, chỉ .

"Không cần!" Lâm Thanh Bình lấy từ trong ba lô một cái hộp, "Vừa , đây là cuốn băng lúc nãy chúng , em mang đến cho thầy, thầy sẽ chuyện thế nào, cũng chứng cứ ."

"Cô…" Mặt Vu Thành Trí đại biến, "Lâm Thanh Bình, cô điên ? Không nộp!"

Hắn lao đến cướp.

Cố Quân Thành ở đó, cơ hội thành công? Ngay cả đến bên cạnh Lâm Thanh Bình cũng tới nổi.

Vu Thành Trí lao tới lao lui, mệt đến thở cũng chạm cái hộp, tức giận chỉ tay Lâm Thanh Bình, "Lâm Thanh Bình, cô suy nghĩ cho kỹ , cô thật sự giúp ?"

Lâm Thanh Bình bật , " dựa cái gì mà giúp chứ? Dựa việc hãm hại của ?"

Ba chữ " của " khiến Cố Quân Thành nhịn liếc cô.

"Được… …" Vu Thành Trí tức đến run rẩy, "Lâm Thanh Bình, hỏi cô cuối, rốt cuộc cô giải thích ? Chứ hại !"

"Xin hiểu rõ một chút, từ đầu đến cuối, kẻ hại đều là !" Lâm Thanh Bình nghiêm mặt .

Vu Thành Trí tức đến mặt trắng bệch, "Được, Lâm Thanh Bình, đừng trách , ưu tú nghiệp, cô cũng đừng hòng !"

Cố Quân Thành sợ điên cuồng lên sẽ đ.á.n.h Lâm Thanh Bình, lập tức đưa cô lưng bảo vệ.

Vu Thành Trí thấy tức đến thất khiếu sinh yên, trực tiếp ném bọc đồ đang xách trong tay mặt Cố Quân Thành, "Vừa ! Thứ vốn định đưa cho ! Anh tự xem ! Xem vợ trong thôn như thế nào quấn lấy , c.h.ế.t sống đeo bám !"

Bọc đồ đó ném thẳng mặt Cố Quân Thành, Cố Quân Thành nhanh tay giơ tay đỡ lấy.

Vu Thành Trí mặt tái nhợt châm chọc, "Trong , là giày, quần áo cô đuổi theo đeo bám , đòi cho hồi đó, còn , thư cô cho ."

Nói xong, còn hướng về phía Lâm Thanh Bình lưng Cố Quân Thành lớn tiếng , "Lâm Thanh Bình, cô với đàn ông quân nhân của cô chuyện chúng trong ruộng hồi đó ? Chuyện cô quấn lấy , nhất định với … A—"

Vu Thành Trí hết lời, kêu đau một tiếng, là Cố Quân Thành đ.ấ.m một quyền mặt .

"Anh… dám đ.á.n.h ?" Vu Thành Trí đối thủ của Cố Quân Thành, đầu bỏ chạy, chạy hét, "Anh dám đ.á.n.h ! Anh dám đ.á.n.h !"

Nhìn thấy chạy xa, Lâm Thanh Bình sốt ruột , "Hắn đ.á.n.h ! Đừng để bậy!"

"Mặc !" Giọng Cố Quân Thành trầm nặng.

Lâm Thanh Bình trong lòng chấn động, trong đầu theo đó "vù" một tiếng, đầu Cố Quân Thành, chỉ thấy trong mắt cũng tối đen, mà bọc đồ Vu Thành Trí đưa cho bung , rơi đất, bên trong đúng là một đôi giày vải, một bộ quần áo, còn mấy bức thư…

 

Loading...