Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt - Chương 397: Lâm Thanh Bình, anh đã nghĩ rất lâu
Cập nhật lúc: 2025-12-20 16:49:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới lầu vẫn động tĩnh gì khác.
Nếu là theo , cô trở về, Cố Quân Thành chắc chắn sẽ đuổi theo lầu, nhưng hôm nay thì .
Lâm Thanh Bình bật quạt, cửa sổ những tán cây xanh mướt, lắng tiếng kêu cót két mỗi khi chiếc quạt cổ lắc lư, trong lòng vẫn thấy nhói lên một nỗi đau chua xót.
Con luôn thế, lý trí là một chuyện, tình cảm là chuyện khác.
Biết nên đưa quyết định thế nào, nhưng về mặt tình cảm, thực sự bước qua , vẫn cần thời gian.
Cô quyết định tìm việc gì đó để , nghĩ ngợi linh tinh nữa, thế là xuống luận văn, sửa luận văn. Thế nhưng, khi mở sổ tay , từng trang tài liệu khảo sát bên trong đều là nét chữ của ...
Nhìn những nét chữ , từng nét, từng nét, tựa như khắc bằng dao, đục bằng kiếm, mỗi nét đều cứa tim cô.
Cuối cùng, cô vẫn gập sổ tay .
Trong khoảnh khắc , trong cô thoáng sự bốc đồng, chạy vội xuống lầu với Cố Quân Thành rằng " ". Cô thừa nhận, giày cô , quần áo cô may, thư, cô cũng . , những chuyện ở ngoài ruộng đồng cô hề , cô cũng hề quấn lấy Vu Thành Trí đòi lăn lộn ngoài ruộng. Cái thuở , mặt Vu Thành Trí, cô tự ti nhạy cảm, chỉ sợ từ thành phố về sẽ coi thường cô gái quê mùa , thể vô liêm sỉ, tự hạ thấp nhân phẩm của như thế ?
Không vì bình thường cô thể hiện mặt Cố Quân Thành quá bạo dạn, nên mới nghĩ cô thực sự là như ? Không thường cô giữ ý giữ tứ ?
, Cố Quân Thành, , em chỉ là giữ ý giữ tứ mặt mà thôi?
Tay cô đặt lên nắm cửa, nhưng rốt cuộc vẫn trở .
Không xuống lầu.
Chuyện tin tưởng, nếu cần biện giải, thì còn gọi là tin tưởng nữa ?
Cuối cùng, cô mở giấy vẽ , bắt đầu phác thảo thiết kế quần áo.
Không chừng, cô trọng sinh mấy năm . Nếu lúc ban đầu, bản phác thảo của cô chỉ là nguệch ngoạc nhập môn, nhờ thành tích thực tế cô mới khiến dám coi thường, thì mấy năm nay, cô gánh vai tương lai và tiền đồ của hai nhà máy, dám sơ suất, luôn ngừng học hỏi, từ chỗ chuyên nay cũng trở nên chuyên nghiệp.
Bởi vì trách nhiệm, nên mỗi phác thảo đều thể khiến cô bình tâm .
Thế nhưng , cô vẽ hỏng hết tờ đến tờ khác.
Cô phiền muộn vô cùng.
Đổ ập lên giường, chui tọt trong chăn, lấy gối úp lên đầu, mặc cho âm thanh ầm ầm đó lấp đầy đôi tai, đẩy lùi hết những hỗn độn đang quấy nhiễu tâm trí cô.
Mãi lâu , cô cảm thấy thể tiếp tục như , vẫn dậy vẽ tiếp!
Cô hất tung chiếc gối, bật dậy, trở bàn, vo viên những bản phác thảo lộn xộn ném .
Ngay lúc , cửa mở , tờ giấy vẽ bỏ của cô thật trùng hợp, trúng ngay mặt bước ...
Cố Quân Thành, đang bưng một cái bát bước .
Thật là trớ trêu, cục giấy vẽ phế phẩm đó đập mặt một cái, rơi tõm trong bát.
Anh bưng bát đó, rõ ràng là sững sờ.
"Em... tờ vẽ hỏng, em sẽ ..." Cô cục giấy đang nổi lềnh bềnh trong bát, chút ngượng ngùng.
Anh chằm chằm cục giấy, "Không , xuống một bát khác."
Anh xuống lầu ngay.
Cửa đóng, lâu , cầu thang vang lên tiếng gõ cửa, nhưng Lâm Thanh Bình , , mà giống Chí Viễn.
Suy đoán của cô sai.
Người xuất hiện ở cửa phòng, quả nhiên là Chí Viễn.
Chí Viễn bưng một bát nhỏ bước , cẩn thận đặt bát lên bàn, "Mẹ, uống nhanh ạ, canh giải cảm của bố Cố nấu đó."
Lâm Thanh Bình liếc , trong bụng: Anh còn nấu món nữa ?
"Anh bảo con mang lên?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-anh-quan-nhan-bi-vo-treu-choc-den-do-mat/chuong-397-lam-thanh-binh-anh-da-nghi-rat-lau.html.]
Chí Viễn gật đầu, "Ừ, bố Cố con bảo, để con mang lên cho ."
Lâm Thanh Bình hỏi "Sao tự mang lên ?", lúc hai gặp mặt, là chuyện vui vẻ gì.
Cô thứ nước đen thui gọi là canh giải cảm , lẩm bẩm hỏi: "Thứ thực sự uống ? Em uống thấy tiểu nhân chứ?"
Vân Vũ
"Tiểu nhân là cái gì ạ?" Chí Viễn gãi gãi đầu, bối rối, "Mẹ, em bé ?"
"Đi ! Một đứa học sinh tiểu học, lo bao chuyện nhăng nhít gì?" Lâm Thanh Bình đuổi Chí Viễn ngoài.
"Vậy con xuống đây! Mẹ uống cái , canh gà còn đang hầm trong nồi!" Chí Viễn dặn cô, "Bố Cố bảo, một lúc nữa mới uống , lúc nào uống con sẽ lên gọi ."
Lâm Thanh Bình hứng thú với cả canh giải cảm lẫn canh gà, đuổi Chí Viễn , cũng chẳng động đến.
Cô cảm, chính cô mà.
Bắt xuống bàn, vẽ từng nét, từng nét một, bất kể vẽ thế nào, cũng kiên trì vẽ tiếp, như thế mới thấy khó chịu.
Không chừng, hai tiếng đồng hồ cũng trôi qua như .
Lâm Thanh Bình thấy lầu tiếng cửa mở, hình như ai đó mở cửa ngoài.
Tiếng động , lớn, nhưng giáng một cái thật nặng nề tim cô.
Ngay đó, Chí Viễn chạy lên, gõ cửa, "Mẹ, canh gà , xuống uống nhanh ."
Lâm Thanh Bình mở cửa.
Dù cũng , cô còn đóng cửa gì nữa?
"Mẹ, thôi ạ, để một lúc , nóng nữa ." Chí Viễn dẫn đường, xuống lầu.
Cố Quân Thành quả nhiên còn trong nhà, bàn cũng mấy cục giấy vo tròn, rõ ràng do cô vo.
"Bố Cố con hôm nay đây hai tiếng cái gì, xé, xé , trong thùng rác còn nhiều giấy vụn lắm!" Chí Viễn tỏ lo lắng, "Mẹ, bố Cố đang kiểm điểm chứ? Phạm gì thế ạ?"
Lâm Thanh Bình thong thả , "Xem thử là ngay."
Vừa , cô nhặt một cục giấy bàn, mở .
Chí Viễn thấy hành động của cô thì giật , "Mẹ, tùy tiện xem trộm bí mật cá nhân của khác ?"
"Ừ." Cô xem trộm, cô đang xem một cách chính danh! Tuy nhiên, như thế vẫn gương cho trẻ con, "Đương nhiên là , nhưng mà, bố Cố con với , phép xem, bảo tham khảo giúp."
"Ồ..." Chí Viễn rụt cái cổ đang thò tới , "Vậy con xem ."
Lâm Thanh Bình mở cục giấy , đó mấy chữ: Đồng chí Lâm Thanh Bình, chào bạn.
Không còn gì khác.
Cô nhặt một cục giấy khác, rằng: Đồng chí Lâm Thanh Bình, suy nghĩ lâu.
Lại hồi kết.
Nhặt thêm một cục nữa: Đồng chí Lâm Thanh Bình, chuyện hôm nay,
Đến đây là dấu phẩy, kết thúc luôn.
Còn những mảnh giấy xé trong thùng rác, cô hứng thú ghép để xem nữa, chúng xé nát như qua máy hủy giấy, cô bản lĩnh để ghép.
Anh cần suy nghĩ kỹ, xem là suy nghĩ kỹ , nhưng vẫn nghĩ .
"Anh ?" Lâm Thanh Bình Chí Viễn đang bưng bát canh gà cho và hỏi.
"Con nữa! Có chú Vũ đến gọi, đón bố Cố , hình như là lão lãnh đạo nào đó đến." Chí Viễn đặt bát canh gà xuống, "Mẹ, uống nhanh ạ."
Lão lãnh đạo?